Công Tước
Chương 150 : Không ngờ tiểu ngũ lại là người như vậy (3)
Ngày đăng: 18:12 30/04/20
Cung Ngũ không nhớ mình đã ngủ bao lâu, cô chỉ cảm thấy lúc bắt đầu ngủ rất khó khăn, nhưng cuối cùng vì quá mệt nên mí mắt mới nhắm lại. Sau đó thì thoải mái hơn nhiều, điểm khiến cô thấy thoải mái nhất là cô nhặt được một hộp đựng tiền bằng vàng ròng, sau khi nhặt được còn sống chết ôm chặt lấy. Tiểu Lạc Lạc ở cùng khu phố định cướp hộp đựng tiền của cô, nhưng cô nhất quyết không cho nó cướp được, cuối cùng còn lừa được Tiểu Lạc Lạc mười đồng, nắm chắc trong tay nhất quyết không chịu buông ra.
Cô tỉnh dậy không phải vì đã ngủ đẫy giấc mà là vì đói.
Cô dụi mắt, khung cảnh từ mơ hồ dần trở nên rõ nét hơn, cô chớp mắt, đập vào mắt là khuôn mặt nghiêng của người đàn ông hơi quen mắt, nhưng cô vẫn còn đang ngây ngốc, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại được.
Mùi thức ăn xộc vào mũi, cô bỗng nhiên nói: “Đói bụng quá!”
Người đàn ông cùng nằm trên ghế sofa với cô quay đầu lại, trong nháy mắt Cung Ngũ tỉnh táo hẳn, “Anh Tiểu Bảo!”
Công Tước đại nhân nhìn cô, Cung Ngũ chớp mắt, hai người cứ thế nhìn nhau. Cung Ngũ nặng nề nuốt nước bọt xuống, móc tay vào một cái lỗ trên sofa, chỉ ước ở đó có một cái lỗ thật, có to một chút cũng không sao.
Công Tước đại nhân đột nhiên nghiêng người đến trước mặt cô, động tác đó hoàn toàn khác với trong ấn tượng của Cung Ngũ, vừa nhanh lại vừa chắc, và dừng lại ở cách một khoảng đủ để tầm mắt cô nhìn rõ được sự vật.
Cung Ngũ sợ hãi nhắm mắt lại, một lúc sau vẫn không có động tĩnh gì cô liền mở mắt ra, trong mắt có vài phần bất an, cô cẩn thận hỏi, “Anh Tiểu Bảo, anh sao vậy?”
Công Tước đại nhân nói: “Tiểu Ngũ, tay của em…”
Cung Ngũ ngẩn người, cô lập tức dừng ngay động tác nắm chặt tay trong vô thức lại, lúc này mới phát hiện cô đang nắm chặt lấy quần áo anh, đồng thời trong tay còn có một tờ một trăm tiền đô đã bị vò thành một nhúm.
Điều khiến Cung Ngũ bất ngờ nhất là thứ tay cô đang vô thức móc chặt lấy không phải là cái lỗ trên sofa, mà là… lỗ rốn ở dưới áo Công Tước đại nhân
“A...” Cô kêu lên thảm thiết rồi nhảy dựng lên, kết quả của việc dùng sức quá mạnh chính là đập mũi mình vào mũi của Công Tước đại nhân. Mũi đau nhói, có thứ gì đó chảy ra dưới mũi cô, cô vội vàng bỏ tay ra, lấy tay quệt một cái rồi hét ầm lên, “Em bị chảy máu mũi rồi!”
Công Tước đại nhân cuối cùng cũng thoát khỏi khoảnh khắc nhếch nhác nhất cuộc đời mình, quần áo nhăn nhúm như bị người ta giẫm đạp lên, người vừa bẩn lại vừa ướt, điều quan trọng nhất là mũi còn đang chảy máu.
Tất cả mọi người nghe thấy có tiếng kêu liền chạy tới, bác sĩ trong trang trại được thông báo khẩn cấp cũng nhanh chóng xuất hiện.
Cung Ngũ: “…”
“Tiểu Ngũ, không ngờ cậu lại là người phụ nữ chơi đùa tình cảm của người khác mà không chịu trách nhiệm đấy!”
Cung Ngũ nhíu mày, hỏi: “Đại Bảo à, tớ có làm gì đâu chứ!”
“Sao lại không làm gì hả? Cậu trốn mất hại tớ không tìm được cậu. Sau đó anh tớ đi tìm cậu, cậu còn bám chặt lấy cúc áo anh tớ không buông tay, anh tớ đành phải bế cậu về, bế tận hơn bốn mươi phút đấy. Nghe nói trên đường đi còn nghỉ tận mấy lần, anh tớ có giỏi không hả? Bế một người nặng như cậu, còn kiên trì đi về, nếu đổi lại là tớ thì đã ném cậu cho rắn ăn rồi. Cậu còn dám nói cậu không làm gì hả? Khi về rồi cậu vẫn còn không chịu ngoan ngoãn, còn nắm chặt lấy cúc áo của anh tớ hét ầm lên “Không ai được cướp tiền của tôi!”. Tiểu Ngũ, cậu nói xem sao cậu lại yêu tiền thế hả?”
Tiểu Ngũ: “…”
Yến Đại Bảo trừng mắt nhìn, Cung Ngũ đành nói: “Tớ cảm thấy tiền là thứ rất tốt, có ai lại không yêu tiền cơ chứ?”
“Tiểu Ngũ, có phải là cậu hôn môi anh tớ rồi không hả?”
Cung Ngũ khiếp sợ, “Chuyện xảy ra lúc nào thế?”
Yến Đại Bảo chu mỏ nhắm mắt, làm biểu cảm hôn môi, nói: “Vậy tại sao đang yên đang lành cậu với anh tớ lại đụng trúng mũi làm gì? Tiểu Ngũ, tớ thực sự hiểu hết mà, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm trị, cậu nói đi.”
Cung Ngũ tiếp tục sợ hãi, “Yến Đại Bảo, sao cậu lại phân tích ra được, tớ đúng là...”
Yến Đại Bảo trừng mắt: “Đúng thế thật à?”
“Không phải như cậu nghĩ đâu, haizzz, nếu không cậu đi hỏi anh cậu đi.”
Nếu Công Tước đại nhân chịu nói thì đã không có chuyện gì rồi, nếu anh ta không muốn nói thì cô cũng không nhiều lời làm gì. Hết cách rồi, ai bảo cô đang ở trên địa bàn nhà người ta chứ.