Công Tước
Chương 173 : Những cô gái vi diệu (1)
Ngày đăng: 18:12 30/04/20
Cung Ngũ giơ nắm đấm ra, đặt bên gối khẽ ho một tiếng, “À ừm, con thấy không khỏe lắm nên về phòng nghỉ ngơi đây.”
Nói xong, vội vàng rụt cổ lại rời khỏi chốn thị phi.
Cung Ngôn Thanh lạnh mặt, cắn môi tỏ vẻ không cam tâm.
Cung Truyền Thế dần bình tĩnh lại, câu nói cuối cùng của Cung Ngũ đã khiến ông ta tỉnh táo lại. Hiện nay trong dự án trọng điểm của chi thứ tư nhà ông ta, Cung Ngũ có góp mười triệu đầu tư, tuy họ đều biết chắc rằng Cung Ngũ sẽ không lấy đâu ra được nhiều tiền như vậy nhưng về mặt pháp luật đúng là cô là người đầu tư quan trọng giống như Bộ Sinh.
Cung Ngôn Bồng nhìn cánh cửa phòng khép chặt lại, “Ba!”
Cung Truyền Thế giơ tay ra hiệu cho anh ta dừng lại, “Về phòng hết đi.” Rồi lại liếc nhìn Cung Ngôn Thanh, “Ngôn Thanh, sau này con đừng làm những chuyện như vậy nữa, đánh nhau với em gái mình thì còn ra gì nữa chứ.”
Cung Ngôn Thanh gật đầu, cô ta nhặt chiếc giày cao gót lăn dưới đất, xoay người đi về phòng.
Cung Truyền Thế vẫy tay, “Tất cả về phòng hết đi.”
Chi thứ tư đã đủ phức tạp, đã có không ít chuyện thành trò cười cho các chi khác rồi, kết quả thỉnh thoảng còn có chuyện nọ chuyện kia, nghĩ thôi Cung Truyền Thế đã cảm thấy đau đầu.
Thực ra bây giờ ông ta đã thấy có chút hối hận vì lúc trước đã khuyên Bộ Sinh hủy bỏ hôn ước với Cung Ngũ, từ chuyện Bộ Sinh bỏ ra mười triệu để đầu tư dưới danh nghĩa Tiểu Ngũ có thể thấy trong lòng Bộ Sinh vẫn còn có Tiểu Ngũ. Tuy Cung Ngôn Thanh đã trở thành bạn gái trên danh nghĩa của Bộ Sinh nhưng cậu ta không hề đối xử tốt với Cung Ngôn Thanh như vậy.
Một người đàn ông dù giàu có thế nào đi chăng nữa cũng sao có thể lấy ra mười triệu cho bạn gái cũ được chứ?
Nhưng dù có hối hận thì cũng không còn cách nào khác, không thể nói Bộ Sinh chia tay với Cung Ngôn Thanh, rồi bảo Tiểu Ngũ đến tìm Bộ Sinh được. Dù Bộ Sinh có tình nguyện hay không, nhưng người mẹ đứng đằng sau Cung Ngũ chắc chắn sẽ nhảy ra ngăn cản ngay lập tức. Chuyện này hết sức hoang đường, họ không sợ mất mặt, nhưng chỉ sợ Cung Học Cần sẽ là người đầu tiên dùng gia pháp để xử lý.
Nay kế sách tốt nhất Cung Truyền Thế nghĩ ra chính là để Cung Ngôn Thanh nhanh chóng có thai, chỉ có như vậy mới có thể kéo Bộ Sinh về phía chi thứ tư nhà họ. Cung Ngôn Thanh tạm thời thành công cũng không có nghĩa là sau này sẽ luôn thành công, Cung Truyền Thế cảm thấy những chuyện về sau vẫn còn biến động quá nhiều.
“Nhưng đến giờ tiêm của ngài Cung rồi…” Bác sĩ Mã vẫn còn kì kèo.
Cung Ngũ quay đầu lại hỏi: “Lão già đó chưa chết à?”
Bác sĩ Mã ngẩn người, “Cô Cung Ngũ, sao cô lại nói vậy chứ?”
Cung Ngũ nói thẳng: “Không chết là được rồi. Mau lên, đừng chọc tôi nổi giận đấy! Ông cụ chết rồi cũng không sao, nhưng nếu cô gái trong phòng tôi bị thương thì cả nhà họ Cung không chạy thoát được đâu.”
Câu nói này quá thực tế, thử nghĩ xem ba Yến Đại Bảo có tính cách thế nào, nếu biết được cô ấy bị ngã trong phòng mình, còn không xẻ thịt lột da cắt ngón tay từng người trong nhà họ mang đi gói sủi cảo hay sao?
Cung Ngũ lôi kéo bác sĩ Mã, về đến phòng mình, cô phát hiện ra Yến Đại Bảo đang ngồi dưới đất ngủ gật, nghe thấy động tĩnh liền mở mắt ra nhìn rồi lại nhắm mắt vào.
“Đằng sau đầu, sau đầu ấy!” Cung Ngũ nhảy tưng tưng bên cạnh, “U một cục to lắm!”
Bác sĩ Mã giơ tay ra định sờ thử nhưng Cung Ngũ đã vội kéo lại, nhắc nhở: “Găng tay! Đeo găng tay!”
Bác sĩ Mã không hiểu, “Đeo găng tay gì chứ?”
“Người khác có thể không đeo, nhưng là cô ấy thì ông nhất định phải đeo.” Cung Ngũ thúc giục, “Nhanh lên!”
Bác sĩ Mã cảm thấy đứa trẻ này đúng là có bệnh thật rồi. Nghe nói nhà họ Cung mới nhận lại một đứa con bên ngoài, xem ra đúng là cô gái này rồi, không hiểu biết gì hết, ông ta không thèm dây dưa lâu với Cung Ngũ, đeo găng tay lên rồi sờ sau đầu Yến Đại Bảo, “Đúng là bị u một cục, cũng may độ cao này của giường không đủ để gây ra thương tích gì lớn, không có gì đáng ngại cả, hai ngày nữa là bớt sưng thôi.”
Cầm hòm thuốc đi ra, lẩm bẩm, “Còn tưởng có chuyện gì chứ, tụi trẻ bây giờ sao đứa nào cũng quái gở như thế cơ chứ?”