Công Tước
Chương 174 : Những cô gái vi diệu (2)
Ngày đăng: 18:12 30/04/20
Cung Ngũ đóng cửa lại rồi đi tới xoa đầu Yến Đại Bảo, “May mà không sao, nếu không thì mình chết thảm rồi!”
Thấy Yến Đại Bảo vẫn còn đang ngủ gật, cô vội vàng dìu cô ấy lên giường nằm, “Yến Đại Bảo, cậu nằm ngủ thêm đi nhé.”
Cung Ngũ thu dọn qua một lát, sau đó lấy sách ra học từ mới. Mất điện thoại rồi, cô không thể liên lạc với Công Tước đại nhân được nữa, chỉ có thể đọc sách thôi. Haizz, cũng không biết năm vạn đó của cô đã biến thành bao nhiêu tiền rồi nữa.
Điều quan trọng nhất là, cũng không biết điện thoại của cô có thể tìm lại được không nữa.
Đang học nghiêm túc thì điện thoại Yến Đại Bảo reo vang, Cung Ngũ vội vàng cầm điện thoại đang đặt trên bàn, phát hiện trên màn hình hiện dòng chữ “Anh Bánh Bao”, Cung Ngũ nghĩ ngợi một lát, cẩn thận giơ tay ra chọc Yến Đại Bảo: “Đại Bảo à, anh Bánh Bao của cậu gọi điện cho cậu này? Có nghe máy không?”
Yến Đại Bảo lầu bầu một tiếng nhưng vẫn không nhúc nhích.
Cung Ngũ lại chọc, “Yến Đại Bảo? Vậy tớ nói với anh ta là cậu đang ngủ nhé có được không?”
Yến Đại Bảo vẫn không lên tiếng, Cung Ngũ không dám tự tiện nghe điện thoại của người khác, đành phải ấn nút chỉnh nhỏ chuông xuống để không làm phiền tới Yến Đại Bảo.
Sau đó cô nhìn điện thoại, nghĩ nếu như “anh Bánh Bao” đó gọi đến lần thứ ba thì cô mới nghe máy, bởi vì nếu như gọi đến lần thứ ba vẫn không có người nghe máy thì đối phương chắc chắn sẽ cảm thấy lo lắng.
Anh Bánh Bao không ngoài dự liệu của Cung Ngũ, gọi lần thứ hai rồi lần thứ ba.
Cung Ngũ ấn nút nghe máy, đè thấp giọng xuống: “A lô?”
Lý Nhất Địch sửng sốt, đây rõ ràng không phải là giọng Yến Đại Bảo, “Cô là ai? Đại Bảo đâu?”
“Tôi là bạn học của Yến Đại Bảo, tên là Cung Ngũ, Yến Đại Bảo đang ngủ. Vừa rồi cô ấy tỉnh dậy một lát nhưng vẫn còn cáu gắt, bây giờ lại ngủ rồi, anh có chuyện gì không?” Lý Nhất Địch yên tâm hơn đôi chút, “Vậy thì được, bây giờ cô ấy đang ở đâu? Cô cho tôi địa chỉ.”
Cung Ngũ báo địa chỉ cho Lý Nhất Địch rồi nhắc nhở: “Anh Lý, nếu như anh đến nơi có thể gọi cho Đại Bảo được không? Tôi sẽ ra đón anh.”
Yến Đại Bảo ngẩng đầu lên híp mắt cười với anh ta, rồi xoay người cất lược đi, khi chạy ra liền nói với Cung Ngũ, “Tiểu Ngũ, khăn nhà cậu chưa được khử trùng.”
Cung Ngũ: “…”
Còn có thể làm bạn tốt được nữa không đây?
Người nhà họ Cung không biết Lý Nhất Địch, nhưng tướng mạo xuất chúng của anh ta vẫn rất khiến người khác chú ý.
Cung Ngũ thay quần áo chuẩn bị đi đến câu lạc bộ, cô hỏi Yến Đại Bảo: “Lát nữa cậu định đi đâu?”
“Đương nhiên là tớ đi làm cùng cậu rồi.”
Cung Ngũ chỉ vào Lý Nhất Địch, “Vậy còn anh Lý thì sao?”
Yến Đại Bảo chớp mắt nhìn Lý Nhất Địch, “Anh Bánh Bao, lát nữa anh định làm gì?”
Lý Nhất Địch cười, “Anh đi cùng Đại Bảo, dù sao thì buổi chiều anh cũng rảnh rỗi không có việc gì làm.” Nói xong liền chỉnh điện thoại ở túi quần để chế độ rung.
Thế là ba người cùng nhau đi đến câu lạc bộ bi-a, phía sau là rất nhiều cái đuôi nhỏ.
Giám đốc Hứa thấy rất ngạc nhiên hôm nay tại sao Cung Ngũ còn chưa đến, đã muộn giờ làm rồi, nhưng khi cô đến cũng không nói gì mà còn quan tâm hỏi han: “Tiểu Ngũ, cô tìm được điện thoại chưa?”
Cung Ngũ thở dài, lắc đầu: “Giám đốc Hứa, vẫn chưa tìm được.”
Giám đốc Hứa có vẻ đồng tình, đứa trẻ này cũng thật đáng thương. Mọi người làm việc bao lâu ở câu lạc bộ chưa bị mất gì bao giờ, cô mới đến chưa được bao lâu đã bị mất điện thoại. Nghe nói đó là điện thoại được người khác làm riêng cho cô ấy, không mua được cũng không biết giá trị bao nhiêu, cảnh sát không thể dựa vào giá trị được, quả thực quá là xui xẻo.