Công Tước

Chương 214 : Thắng được một xu tiền mỹ.2

Ngày đăng: 18:13 30/04/20


Sau khi xe khởi động, Hạ Chân mới phát hiện ra thì ra trên ghế lái phụ cũng có người, tài xế và người ngồi trên ghế lái phụ đều là những thanh niên cường tráng khỏe mạnh, thậm chí người ngồi trên ghế lái phụ còn là một cậu thanh niên người nước ngoài.



“Đó là thư ký của anh cậu à?”



“Thư ký gì chứ? Họ là vệ sĩ của anh tớ.”



Hạ Chân ngẩn người, “À, vậy à?”



So với chiếc xe phía sau, không gian trong chiếc xe thứ nhất lại tràn đầy bong bóng màu hồng. Ôm bức tranh tiền Công Tước đại nhân tặng, từ khi lên xe Cung Ngũ đã cười tươi như hoa.



Công Tước đại nhân nhìn cô: “Tiểu Ngũ thấy vui lắm à?”



Cung Ngũ gật đầu: “Cực kỳ vui!” Rồi lại thân thiết dịch về phía anh, “Anh Tiểu Bảo, những tờ tiền này anh tìm thấy ở đâu vậy?”



“Chỉ cần có lòng thì sẽ tìm được dễ thôi, Tiểu Ngũ thích là được.”



Cung Ngũ giơ bức tranh lên nhìn, phát hiện trên bức tranh còn được khảm cả tiền xu, cô cậy thử khiến đồng xu đó rơi xuống. Cung Ngũ kêu lên, vội đuổi theo. Đồng xu đó không lăn về phía cô mà cứ lăn đến bên Công Tước đại nhân. Cô vội vàng đặt bức tranh sang một bên, khom lưng nhặt nhưng không với được. Trong tình huống cấp bách, cô vòng qua chân Công Tước đại nhân, tay kia vốn đang chống trên ghế xe cũng vươn ra theo động tác của cơ thể, chạm lên đùi Công Tước đại nhân, đúng lúc ngón tay cô chạm vào đồng xu, đột nhiên bị kéo lên.



“Tiền của em!”



Cô được nhìn Công Tước đại nhân với vẻ mặt vô tội: “Anh Tiểu Bảo, tiền của em rơi mất rồi...”



Công Tước đại nhân vẫn nhìn cô, Cung Ngũ mím môi, vẻ mặt ngẩn ngơ, tay vẫn chỉ về hướng đồng xu lăn, “Anh Tiểu Bảo....”



Tiền rơi mất rồi...



“Để tôi nhặt giúp em.”
Cung Ngũ: “…”



Cô chỉ muốn được hôn một cái thôi, chỉ hôn một cái thôi là đủ lắm rồi!



Hôm nay nếu như cô không hôn được một cái thì chết không nhắm mắt được.



Sau đó, Cung Ngũ không nhớ nữa.



Dù sao thì khi miệng cô có cảm giác thì đầu óc hoàn toàn trống rỗng, bàn tay vừa được Công Tước đại nhân nắm lấy cũng không còn là đối tượng được cô nhớ nhung mãi nữa, máu trong người trào thẳng lên đại não, nhưng dung lượng não nhỏ, cô không có không gian để suy nghĩ cho nên vẫn hoàn toàn trống rỗng.



Một lúc sau, cô dần tỉnh táo lại lại.



Không đúng lắm, mẹ cô đã nói là không cho cô có thai trước khi kết hôn mà!



Nhưng mà... mẹ đâu có nói là không cho hôn, hôn một cái thì làm sao có thai được!



Hai tay cô buông lỏng xuống một chút rồi lại giơ lên, vòng qua cổ Công Tước đại nhân, đồng xu trong tay lại trơn tuột lăn vào trong xe. Nhưng đầu óc cô bây giờ đã không còn để ý đến đồng xu đó nữa, chỉ một lòng muốn hôn môi anh.



Đúng lúc cô định dùng cả tay lẫn chân trèo lên người Công Tước đại nhân thì bất chợt anh ngẩng đầu lên, hơi thở có chút hỗn loạn, giọng nói còn mang theo chút ngọt ngào nhẹ nhàng, anh nói, “Đến rồi.”



Cung Ngũ ngẩn người, sau đó nghe thấy tiếng tài xế truyền đến qua hệ thống truyền âm thanh, “Thưa ngài, đến nơi rồi.”



Bàn tay Công Tước đại nhân đặt lên eo cô, gương mặt anh mang theo ý cười nồng đậm, “Tiểu Ngũ, chúng ta đến nơi rồi, phải xuống xe thôi.”



Cung Ngũ còn chưa thỏa mãn, sao có thể xuống xe nhanh vậy được chứ? Chẳng phải vừa mới đi một lát thôi sao? Cô chỉ mới hôn một cái thôi mà, ôi cha mẹ ơi, sao cái ông tài xế này lái nhanh thế không biết, vội đi đầu thai à? Cô đang hôn đến thời khắc quan trọng, vừa mới tìm được bí quyết thì đã đến rồi, cô sẽ ghi thù ông tài xế này suốt đời!