Công Tước
Chương 215 : Thắng được một xu tiền mỹ.3
Ngày đăng: 18:13 30/04/20
Cung Ngũ ngượng ngùng đặt tay xuống, vội vàng giải thích, “Anh Tiểu Bảo, vừa rồi đầu óc em trống rỗng, giống như bị ma nhập ấy, em thấy hình như người vừa rồi không phải là em, thật đấy...”
Công Tước đại nhân nhìn cô cười, bàn tay đặt lên eo cô vẫn không buông ra, giọng nói vẫn mang ý cười: “Không sao, tôi không trách Tiểu Ngũ.” Sau đó anh lại kéo cô vào lòng, nghiêng đầu đặt lên môi cô một nụ hôn, “Bây giờ hòa rồi nhé, cho nên Tiểu Ngũ không cần phải cảm thấy bối rối vì đã mạo phạm tôi.”
Nói xong, anh buông tay ra, lúc này cửa xe được mở ra, “Thưa ngài, đến nơi rồi.”
Công Tước đại nhân xuống xe trước, Cung Ngũ vẫn còn đang ngồi đờ ra, miệng vẫn còn run rẩy đỏ au lên vì nụ hôn vừa rồi.
Yến Đại Bảo đã chạy đến, “Tiểu Ngũ, có phải cậu lại ngủ rồi không? Cậu nhìn cậu đi, má đỏ như đít khỉ luôn! Chắc chắn là vừa rồi cậu lại ngủ gật rồi, còn dựa lên vai anh tớ nữa, có đúng không?”
Cung Ngũ vẫn đang trong trạng thái mơ màng. Một lúc sau, cô mới cầm bức tranh tiền của mình lên, còn tìm đồng xu ở trong xe rồi lật đật xuống xe.
Thấy dáng vẻ cô vẫn ngẩn ngơ như chưa tỉnh ngủ, Yến Đại Bảo nói: “Tiểu Ngũ, hôm nay là cậu mời cơm, ăn ở Hoàng Triều đấy nhé!”
Cung Ngũ giật mình, nghe nói mình mời cơm, bỗng gầm gào lên: “Ai bảo thế? Ai bảo thế? Tớ mời thì cũng chỉ mời anh Tiểu Bảo thôi, cậu và Hạ Chân tự bỏ tiền ra nhé!”
“Tiểu Ngũ! Cậu là đồ xấu xa thấy tiền là không mở được mắt ra nổi!”
“Tớ thích vậy đấy thì sao nào?”
Hạ Chân ở bên cạnh nói, “Cung Ngũ, sao cậu lại ấu trĩ vậy hả?”
Hạ Chân cố gắng duy trì hình tượng, kiên quyết coi như không quen biết Cung Ngũ. Cô ta định nói chuyện với Công Tước đại nhân nhưng Cung Ngũ đã lập tức cắt ngang: “Anh Tiểu Bảo, anh muốn ăn gì? Anh còn chưa gọi đồ ăn đó!”
“Tôi cũng thích ăn như Tiểu Ngũ và Đại Bảo.”
Cung Ngũ cầm menu lật đi lật lại, vừa lật vừa nói: “Anh Tiểu Bảo thấy món này thế nào? Anh ăn được hải sản không?”
Gương mặt Công Tước đại nhân từ đầu đến cuối vẫn tươi cười: “Tôi sống ở vùng biển, đương nhiên là ăn được hải sản rồi.”
“Hay là hôm nay chúng ta ăn hải sản đi!”
Hạ Chân nhăn mặt, cô ta không nhịn được chen vào nói: “Tớ bị dị ứng với hải sản...”
Vốn dĩ Cung Ngũ cũng chỉ nói đại, không ngờ sau khi nghe Hạ Chân nói vậy, cô lập tức cười tươi như hoa, “Vừa nãy cậu nói là cậu không kén ăn, cái gì cũng ăn được cơ mà? Nếu cậu dị ứng thì cậu gọi lại đi, đừng gọi giống bọn tớ. Em và anh Tiểu Bảo ăn suất hải sản, anh thấy sao?”
Công Tước đại nhân nhìn vẻ mặt đắc ý của cô, gật đầu: “Ừ. Cô Hạ xem xem hợp với đồ ăn gì thì gọi đi.”
Hạ Chân bị Cung Ngũ chọc tức điên người, nhưng vẫn không thể biểu hiện ra được, một khi biểu hiện ra thì sẽ phá hỏng ấn tượng của cô ta trong mắt anh Phí.
Hạ Chân tươi cười cầm menu xem.