Công Tước
Chương 259 : Người đàn ông hẹp hòi.2
Ngày đăng: 18:13 30/04/20
Ngày thường không thắp hương, cuống lên mới ôm chân Phật như vậy cũng được hay sao?
Còn rất nhiều từ đơn Cung Ngũ không biết, chủ yếu là bởi vì trước kia cô học quá ít nên hôm nay có muốn dùng cũng không có nhiều được.
So sánh với cô gái phiên dịch mập mạp đeo kính thì rõ ràng Cung Ngũ trẻ trung xinh đẹp khiến Talmon thấy thích thú hơn. Hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
Nhạc Mỹ Giảo đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, cũng không biết nói đến đề tài gì khác, chỉ nói mấy chuyện của phụ huynh. Cung Ngũ thì nhân cơ hội rèn luyện khẩu ngữ, cô nói chuyện với Công tước đại nhân mãi quen rồi, muốn đổi sang người khác xem thành quả của mình ra sao.
Vừa mới thử cô đã thấy có chút vui vẻ, thì ra việc học tiếng Anh hàng ngày của cô có tác dụng, ít ra thì bây giờ cô cũng có thể nghe được Talmon đang nói gì rồi!
Cô vội vàng nói với Nhạc Mỹ Giảo: “Mẹ, mẹ nghe thấy chưa? Con học tiếng Anh mỗi ngày có hiệu quả rồi đấy, sau này con có thể làm phiên dịch cho mẹ được rồi.”
Nhạc Mỹ Giảo nhìn cô với ánh mắt ghét bỏ: “Con á? Ui chao, mẹ không mong đợi gì rồi.”
Talmon nhiệt tình giao lưu với Cung Ngũ, chỉ muốn ở lại Thanh Thành thêm mấy ngày nữa, còn chủ động trao đổi email với Cung Ngũ.
Cung Ngũ cầm lấy xem thử, nói: “Xin lỗi, chỉ sợ tôi không có cách nào liên lạc được với anh rồi, bởi vì tôi không có email.”
Talmon kinh ngạc, “Tài khoản mạng xã hội thì sao?”
Cung Ngũ nhún vai: “Không có.”
Bà mang gương mặt và thân thể của người lớn, nhưng tính cách lại trẻ con đến như vậy.
Nhưng hàng ngày mỗi khi gặp con gái bà, bà lại giống như một nữ siêu nhân mạnh mẽ. Có một lần Tiểu Cung Ngũ bị sốt, bà một mình ôm cô bé đến bệnh viện, có lúc đêm dậy đến năm sáu lần, chỉ sợ Tiểu Cung Ngũ xảy ra vấn đề gì mà bà không biết.
Bộ Sinh ngồi sau bàn làm việc, lắc lư chiếc điện thoại trong tay, hình nền là một tấm ảnh chụp trộm nhân lúc Nhạc Mỹ Giảo không chú ý đến. Bà là một mỹ nhân, làn da trắng trẻo nõn nà, hoàn toàn không cần chỉnh sửa ảnh đã thấy đẹp lắm rồi. Anh ta lén cài làm hình nền, nếu như bị bà nhìn thấy thì chắc chắn đánh chết cũng phải xóa đi.
Bộ Sinh nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ trong ảnh, ngón tay khẽ cọ lên đó. Bỗng có tiếng gõ cửa, giọng Cung Ngôn Thanh vang lên bên ngoài, “Tổng giám đốc Bộ.”
Bộ Sinh ngẩng đầu lên, khóa màn hình lại, “Vào đi.”
Cung Ngôn Thanh đi vào, “Tổng giám đốc Bộ, mấy tài liệu này cần gấp, xin anh ký tên xác nhận. Bảy bản tài liệu này không cần ngay.”
Gần đây thái độ của Bộ Sinh đã dần chuyển biến, từ ban đầu là không quan tâm, đến dần quan tâm thân thiết hơn, đến nay đã hẹn hò nhiều hơn. Thái độ đó quá tự nhiên, không những khiến Cung Ngôn Thanh cảm thấy đắm chìm trong sự dịu dàng của Bộ Sinh, mà ngay cả các nhân viên trong công ty cũng cảm thấy Bộ Sinh có tình cảm rõ ràng hơn với cô ta.
Phụ nữ thường thích gây chuyện với phụ nữ, có người ủng hộ Cung Ngôn Thanh thì đương nhiên cũng có người đố kỵ với cô ta. Trong mắt một số người, Bộ Sinh làm gì cũng mang tác phong vương tử, còn Cung Ngôn Thanh làm gì cũng đều là giở thủ đoạn. Thậm chí trong một bộ phận, các đồng nghiệp nữ còn lan truyền tin đồn Cung Ngôn Thanh dùng nhan sắc dụ dỗ Bộ Sinh, lại cộng thêm gia thế của Cung Ngôn Thanh nên Bộ Sinh đã lựa chọn cô ta. Tô Linh Châu bị lạnh nhạt lại trở thành đối tượng được đồng tình, cũng nhanh chóng ở cùng một phe với họ.
Nhưng cho dù nói thế nào thì Cung Ngôn Thanh cũng rất may mắn, làm gì cũng thuận lợi, đó là sự thật không ai có thể thay đổi được. Cho dù Cung Ngôn Thanh nghe được những lời đồn đó thì cô ta cũng mỉm cười cho qua, coi như không nghe thấy gì mà tiếp tục đối xử thân thiện với các đồng nghiệp bên cạnh.