Công Tước
Chương 260 : Người đàn ông hẹp hòi.3
Ngày đăng: 18:13 30/04/20
Đã vào tháng mười hai, trời dần chuyển lạnh, cũng là lúc tất bật chuẩn bị kế hoạch cho năm mới.
Cung Ngũ càng học hành chăm chỉ hơn, cô dốc lòng học tập đã nửa năm trời, sau đó phát hiện ra ngoài tiếng Anh ra, các môn học khác cũng không thể học lại được. Cũng may giáo viên đã vạch sẵn trọng tâm, Cung Ngũ không có bản lĩnh gì khác nhưng vẫn có bản lĩnh cố nhồi nhét vào đầu lúc nước đến chân mới nhảy.
Ngày ngày nhìn vào những điểm trọng tâm giáo viên vạch ra, Yến Đại Bảo đều cảm thấy hình như cô ngu người luôn rồi.
Đương nhiên là dù có bận rộn thế nào thì Cung Ngũ cũng vẫn không quên nói chuyện với Công tước đại nhân. Nếu đã không được gặp người mà còn không nghe được cả giọng thì sao còn được coi là yêu chứ?
[Anh Tiểu Bảo, một tháng nữa bọn em thi giữa kỳ rồi! Anh nói xem em có thi qua được không nào?]
[Chắc chắn là qua được rồi, anh tin Tiểu Ngũ.]
[Em cũng nghĩ vậy. À đúng rồi, tiếng Anh của em càng ngày càng tốt hơn, hôm nay thầy giáo lại khen em đấy. Hi hi.]
[Anh biết Tiểu Ngũ chỉ cần kiên trì là sẽ làm được mà.]
[Ừm, bây giờ em thấy rất vui vì quen được anh Tiểu Bảo, nếu không thì chắc chắn bây giờ em sẽ không nói được nhiều tiếng Anh như vậy.]
Công tước đại nhân cười, giọng nói vui vẻ: [Anh cũng vậy, anh rất vui vì quen được Tiểu Ngũ, đồng thời Tiểu Ngũ còn là bạn gái của anh nữa.]
[Anh Tiểu Bảo, em còn phải tiếp tục chăm chỉ học tiếng Anh, phải học thật là giỏi thì đi chơi ở đâu cũng không sợ nữa rồi!]
Ngay cả Cung Ngôn Thanh cũng bắt đầu có chút mong chờ và hy vọng. Cung Ngôn Thanh bắt đầu chuẩn bị lễ phục cho mình. Cô ta đóng cửa lại, mở hệ thống sưởi trong phòng, cởi bỏ từng chiếc áo dày trên người, đứng trước gương, nhìn vào cái bụng nhỏ của mình, khẽ cắn môi rồi đưa tay ra xoa bụng.
Cô ta nhìn giữa, nhìn bên cạnh, cô ta tẩm bổ nhiều như vậy, người cũng đẫy đà hơn một chút, nhưng hình như ở vị trí bụng gần như không hề to lên chút nào cả.
Từ sau khi phát hiện ra mình có thai vào hơn một tháng trước, cô ta vẫn luôn chú ý giữ gìn, cô ta biết Bộ Sinh thần thông quảng đại, cô ta không dám đến bệnh viện, cũng không dám nói với bất cứ ai, chỉ có thể thận trọng tự giữ bí mật này cho riêng mình mà thôi.
Cô ta không tin được Cung Ngôn Bồng, bởi vì anh ta vừa xốc nổi lại ưa hư vinh, Cung Ngôn Thanh sợ một lúc nào đó anh ta sẽ nói ra làm hại đứa trẻ này.
Cô ta cũng không dám nói với Cung Truyền Thế, ông ta nhất định sẽ tưởng rằng mình đã nắm được thóp của Bộ Sinh, lợi dụng đứa trẻ này để uy hiếp Bộ Sinh, như vậy sẽ chọc giận Bộ Sinh.
Cung Ngôn Thanh chỉ tin bản thân mình, cho đến trước khi cái thai này được ba tháng, cô ta nhất định sẽ giữ kín bí mật này, cho đến khi cô ta không thể nào giấu được nữa mới thôi.
Cô ta đã nghĩ sẵn đường đi nước bước cho mình, cô ta tạm thời hoàn toàn không phải lo sẽ bị phát hiện. Một là cái bụng còn chưa lộ rõ, hai là đã đến mùa đông, tiết trời se lạnh, cô ta có lý do quang minh chính đại để dùng quần áo che giấu. Đợi qua Tết, cô ta sẽ từ từ nghĩ cách rời khỏi công ty Bộ Sinh, mượn cớ đi học để tạm thời rời khỏi Thanh Thành, đợi đến khi sinh đứa bé ra rồi tính tiếp.
Đương nhiên là những cách cô ta nghĩ ra đều là trong trường hợp Bộ Sinh không muốn kết hôn. Nếu như Bộ Sinh dự định kết hôn thì lại là chuyện khác rồi.
Cung Ngôn Thanh thở dài một hơi, nhìn cái bụng bằng phẳng của mình, có chút không tin nổi trong bụng mình lại đang có một sinh linh bé bỏng đang dần lớn lên. Đối với Cung Ngôn Thanh cảm giác này rất thần kỳ, cô ta đặt tay lên cái bụng nhỏ của mình, nếu như có thể được như mong đợi đúng dịp bữa tiệc cuối năm thì sinh mệnh bé bỏng này sẽ quang minh chính đại mà lớn lên