Công Tước

Chương 300 : Cái giá sau cùng.5

Ngày đăng: 18:14 30/04/20


“Vì thế hai người đến để khuyên em bỏ nó đi có phải không?” Cung Ngôn Thanh nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn anh ta, hỏi: “Vậy em phải làm sao? Em bỏ ra nhiều như vậy để được gì? Là một trò cười à? Em yêu một người đàn ông, lại khiến bản thân trở thành đối tượng chửi rủa của đàn ông và phụ nữ Thanh Thành này!”



“Ngôn Thanh!” Cung Ngôn Giang nhíu mày nhìn cô ta, “Vì em không nuốt được cơn giận này nên em muốn lấy sức khỏe của mình ra để hủy hoại. Sinh đứa trẻ vô tội này ra, em có từng nghĩ đến tương lai của đứa trẻ đó chưa? Em vì bản thân mà lợi dụng một đứa trẻ, người đời có thể đồng cảm với nó, nhưng khi nó trưởng thành thì sao? Nó sẽ biết oán, sẽ biết hận, em nghĩ nó sẽ hận Bộ Sinh? Nó nhất định sẽ không, tất cả mọi người xung quanh sẽ nói với nó là em phạm sai lầm, làm tổn thương trái tim của một người đàn ông si tình, là em phạm lỗi, còn sinh ra đứa trẻ không được hoan nghênh như nó. Nó sẽ không hận Bộ Sinh, nó chỉ hận em, hận em vì sao lại sinh nó ra. Bất luận đứng từ góc độ nào thì em cũng không thể ích kỷ như vậy em hiểu không?”



Cung Ngôn Thanh lập tức gào khóc, “Em cũng không muốn, em cũng không muốn... nhưng em không cam tâm... Sao anh ta có thể đối với em như vậy...”



“Nếu một người đàn ông không yêu em, anh ta đối với em thế nào thì bản thân anh ta cũng cảm thấy rất bình thường, anh ta sẽ không vì em khóc lóc hết cả ruột gan cạn hết nước mắt mà bày tỏ chút thương hại, sao em lại không hiểu?” Cung Ngôn Giang hận không thể bổ đầu của cô ta ra, “Anh và anh Cả đều là đàn ông, còn không hiểu tâm lý của đàn ông sao? Ngôn Thanh, em mau tỉnh táo lại đi! Em phải nhìn hiện thực, cả nhà cần em, em phải phấn chấn trở lại, được không?”



Cung Ngôn Thanh ôm mặt, nước mắt chảy ra từ khe hở của các ngón tay.



Cung Ngôn Bồng vô cùng sốt ruột, anh ta chen vào: “Ngôn Thanh này, em đừng đau lòng quá, anh Cả cũng biết chúng ta đã trúng kế của Bộ Sinh, cậu ta thật nham hiểm, chúng ta cơ bản không thể dự liệu được cậu ta sẽ làm vậy. Chuyện đến nước này, nói những chuyện khác đều không quan trọng, chúng ta phải chấn chỉnh lại tứ phòng của mình. Ngôn Đình bây giờ không thể trông mong được nữa, nó đang ở bên ngoài thuận lợi phát triển, lời Bộ Sinh nói ra sẽ không dễ dàng thu lại, cơ hội này Ngôn Đình vẫn luôn chờ đợi. Hôm đó ba trở về cũng có bàn qua với anh và nó, nó rõ ràng không định từ bỏ bên đó, còn nói gì mà nhất ngôn cửu đỉnh, phải đợi hạng mục đó kết thúc thì mới trở về. Tiểu Ngũ còn nhỏ, không hiểu chuyện, nói không chừng trong lòng vẫn còn oán trách em. Nên hiện giờ chi thứ tư chúng ta chỉ còn ba chúng ta đoàn kết lại để nghĩ cách vượt qua ai khó khăn này.”



Cung Ngôn Thanh lau nước mắt, nỗ lực bình tĩnh tâm trạng của mình, cô ta hỏi: “Anh Cả muốn em làm gì? Hiện giờ em thật sự không thể làm gì nữa...”



“Ngôn Thanh, em thật sự hồ đồ rồi, sao em lại không làm được gì? Không chỉ em làm được mà còn làm được rất tốt.” Trong đầu Cung Ngôn Bồng đã có dự tính: “Đứa trẻ trong bụng em nhất định là không thể giữ lại, nhưng chúng ta không thể để nó mất đi một cách vô ích. Em đừng quên nó là con của Bộ Sinh, nếu anh ta không muốn để lại hậu họa thì sẽ không muốn đứa trẻ đó được sinh ra.”



Cung Ngôn Thanh ngẩng đầu nhìn anh ta, không nói lời nào.
Cung Ngôn Giang đằng hắng: “Suy nghĩ của Ngôn Thanh rất đúng, em có cách gì có thể gặp Bộ Sinh không?”



Cung Ngôn Thanh nhìn quanh phòng mình để cảm xúc bình tĩnh lại. Cô ta chậm rãi đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi từ từ đi ra, ngồi xuống nói: “Phiền anh Hai đi gọi Tiểu Ngũ qua đây.”



“Tiểu Ngũ?” Cung Ngôn Giang sững sờ, “Tiểu Ngũ mấy ngày nay trở về rồi sao? Hình như lâu lắm rồi nó chưa trở về.”



Cung Ngôn Thanh mỉm cười, “Đương nhiên trở về rồi. Tối nay em còn gặp nó trên đường, hiện giờ chắc nó đang ở trong phòng, phiền anh Hai qua đó một chuyến.”



Cung Ngôn Giang gật đầu, “Được, đợi anh một chút.”



Anh ta đứng dậy mở cửa đi ra ngoài, gõ cửa Cung Ngũ, “Tiểu Ngũ? Là anh Hai, mở cửa đi.”



Cung Ngũ vừa ăn xong, cô chạy ra mở cửa: “Anh Hai, có chuyện gì?”