Công Tước
Chương 299 : Cái giá sau cùng.4
Ngày đăng: 18:14 30/04/20
Trên núi Cung Thành, trong nhà họ Cung, Cung Ngôn Thanh ngồi đờ đẫn trong phòng, mắt hơi sưng đỏ, hai tay xoa bụng. Có người gõ cửa phòng, Cung Ngôn Thanh không nói lời nào cũng không cử động. Cung Ngôn Bồng gõ cửa càng khẩn trương hơn: “Ngôn Thanh! Ngôn Thanh! Anh biết em ở trong, mau mở cửa, anh có việc tìm em thương lượng...”
Ngoài Cung Ngôn Bồng, còn có Cung Ngôn Giang cũng nhíu mày đứng sau lưng, anh ta nhìn Cung Ngôn Bồng: “Anh Cả, Ngôn Thanh có phải không ở bên trong không?”
Cung Ngôn Bồng lắc đầu: “Anh vừa hỏi rồi, nó đã về phòng, có lẽ đã ngủ rồi...”
Anh ta còn chưa dứt lời, cửa phòng của Cung Ngôn Thanh đột nhiên mở ra, sắc mặt cô ta trắng bệch đứng trước cửa, “Anh Cả, anh Hai, tìm em có chuyện gì?”
Cung Ngôn Bồng nói, “Sao sắc mặt khó coi như vậy? Sức khỏe của em...”
“Sức khỏe của em không sao!” Cung Ngôn Thanh cắt ngang, “Đứa trẻ vẫn ổn! Em nhất định phải sinh nó ra, bất kể là ai cũng không cản được em!”
Cung Ngôn Giang ngạc nhiên, hai người họ chỉ quan tâm hỏi có một câu, sao cô ta lại phản ứng mạnh như vậy?
“Ngôn Thanh, sắc mặt của em không tốt cho lắm, có cần đến bệnh viện kiểm tra không?” Cung Ngôn Giang giơ tay ra định đỡ cô ta, lại bị Cung Ngôn Thanh đẩy ra.
“Em vừa từ bệnh viện trở về, có gì đâu mà phải kiểm tra. Bác sĩ nói không có vấn đề gì cả, em chỉ cần an tâm dưỡng thai là được.”
Cung Ngôn Bồng và Cung Ngôn Giang nhìn nhau, “Ngôn Thanh, em bình tĩnh chút đi!”
Cung Ngôn Thanh chậm rãi ngồi xuống, nước mắt chảy xuống má, “Tại sao mọi người đều nghĩ em không bình tĩnh? Em rõ ràng rất bình tĩnh, em rất bình tĩnh mà! Nhưng em không cam tâm...”
Cung Ngôn Bồng ra hiệu cho Cung Ngôn Giang, Cung Ngôn Giang hơi nhíu mày, có chút không nhẫn tâm. Nhìn thái độ của cô ta là biết, trong lòng cô ta nhất định rất khó chịu, trong giờ phút then chốt này không an ủi mà chỉ quan tâm đến cái lợi trước mắt nói thẳng thừng như vậy là tốt sao?
Cung Ngôn Bồng không đợi được mà đằng hắng, nhắc nhở Cung Ngôn Giang.
Cung Ngôn Giang thở dài, đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh lấy khăn mang ra cho Cung Ngôn Thanh: “Ngôn Thanh, em lau mặt trước đi, có vài lời anh Hai muốn nói, em cứ nghe, nếu cảm thấy không đúng thì cũng không cần giận dữ. Nếu có thể chấp nhận, chúng ta đương nhiên hi vọng có được kết quả tốt nhất. Anh và anh Cả đến đây, ngoài vì chuyện kinh doanh của nhà học Cung, thì còn vì em.”
Cung Ngôn Thanh thở dài một hơi, cảm xúc dần dần bình tĩnh trở lại. Cô ta cầm lấy khăn, mắt và mũi đều đỏ lên vì sự kích động lúc nãy, cô ta hít mũi, nói: “Anh nói đi, em muốn nghe hai người muốn làm gì để tốt cho em.”
Cung Ngôn Giang do dự một hồi, trước ánh mắt thúc giục của Cung Ngôn Bồng, liền mở miệng nói: “Tuy em không đồng ý, nhưng anh và anh Cả đều tin rằng bản thân em cũng biết, đứa trẻ này không sinh ra sẽ tốt hơn cho em...”