Công Tước
Chương 32 : Chủ nợ đến rồi
Ngày đăng: 18:11 30/04/20
Giám đốc Hứa đang nghĩ xem phải nói thế nào với cô, không ngờ cô đã tự mình nhắc đến. Vậy thì sau này nếu Bộ Sinh đến có hỏi, ông cũng dễ ăn nói hơn.
Ông nhìn Cung Ngũ một cái: “Tiểu Ngũ à, không phải không đưa cho cô, mà là sợ ngài Bộ đến nói đồng phục không đẹp... ”
“Là công việc của tôi chứ đâu phải công việc của anh ấy, sao phải sợ anh ấy hỏi chứ?”
Giám đốc Hứa suy nghĩ một lúc, “Nếu cô đã muốn mặc, tôi đương nhiên không có ý kiến, thống nhất cũng dễ quản lý. Nhưng nếu ngài Bộ đến có hỏi, tự cô phải giải thích với ngài ấy đó. Được, vậy tôi sẽ gọi người đưa cô đi thay đồng phục, đồng phục đều sạch cả, cô có thể yên tâm mặc.”
Cung Ngũ gật đầu: “Được!”
Cảm thấy như bản thân như chiến thắng được gì đó, cô vui vẻ đi thay đồng phục.
Đồng phục là một bộ váy rất ngắn, cổ áo xẻ chữ V rất sâu.
Cung Ngũ đứng trước kính, trừng mắt, cứ cảm thấy so với tổ trưởng đứng kế bên còn thiếu chút gì đó.
Nghiên cứu một hồi lâu, cô đưa tay bóp bóp ngực của mình, đã hiểu ra. Khuôn ngực của tổ trưởng cứ như bị người ta đánh sưng lên vậy, thế nên mới kéo căng phần cúc áo cứ như sắp nổ tung ra.
Cúc áo này của cô cảm giác thật sự rất an toàn!
“Chị Tiểu Nhã, vóc dáng của chị sao lại đẹp vậy?” Cung Ngũ quay đầu nhìn sang tổ trưởng, vẻ mặt ngưỡng mộ nói: “Chị có chiêu gì thì giới thiệu cho em với, em cũng muốn to hơn một chút.”
Mũi của tổ trưởng phồng lên, quét mắt nhìn cô một cái: “Có người do bẩm sinh, có người do lớn lên tự như vậy. Có thể có chiêu gì chứ?”
Cung Ngũ ngây ra tại chỗ, món đồ chơi này còn có cách nói hôm trước và hôm sau* nữa à?
Tổ trưởng lấy cọ phấn thoa lên mặt. Cung Ngũ liền đứng bên cạnh giương mắt nhìn nửa ngày, sau đó kéo chiếc váy của mình, nhảy nhót chạy ra ngoài.
Chiếc váy khó khăn lắm mới che được chiếc mông nhỏ của cô. Đôi chân dài thanh mảnh đạp lên đôi giày, lúc bước đi lướt qua một làn gió nhẹ, chạy như bay về bàn số 9, lại lấy bi ra lau một lần nữa.
Lý Tư Không lập tức nhảy dựng lên: “Cô lại tỏ vẻ phải không? Người sẽ lập tức đến ngay, đến rồi cô sẽ biết sợ thôi. Nhóc con, cô cũng rất kiêu ngạo đó!”
Cung Ngũ khoanh tay, rung đùi, mỉm cười với hắn: “Có bản lĩnh thì gọi người đến đây, tôi cũng chống mắt lên xem là thần thánh phương nào.”
Cá mè một lứa, bạn bè của anh ta dù nghĩ thế nào cũng chẳng giỏi hơn được mấy, đừng đến thêm một tên chỉ biết gây cười nữa là được.
Lý Tư Không liếc Cung Ngũ, đột nhiên lộ ra hàm răng trắng tinh, hỏi: “Tiền sửa xe năm mươi vạn đó của cô đã trả chưa?”
Cung Ngũ ngây người: “Liên quan gì đến anh, anh cũng đâu giúp tôi trả.”
Lý Tư Không đưa tay vuốt cằm, cười gian: “Biết sợ rồi sao?”
“Bộ Sinh có tiền, tôi chẳng thèm sợ!”
Lý Tư Không mỉm cười: “Tiền của đàn ông cô tưởng là của cô sao? Ngây thơ.”
Cung Ngũ liếc sang: “Anh nói vậy cũng xấu quá rồi, không lẽ sau này anh cưới vợ, anh muốn sống tách riêng với cô ấy sao?”
Lý Tư Không khoanh tay, bắt tréo hai chân, vẻ mặt đắc ý nói: “Tôi à? Vợ tương lai của tôi nhất định sẽ yêu tôi đến chết đi sống lại mới được. Như vậy cô ấy yêu tôi sẽ nhiều hơn yêu tiền của tôi, tôi vừa tiết kiệm tiền vừa có người yêu, tốt biết mấy.”
Cung Ngũ chỉ vào anh, “Anh là đồ thiếu đạo đức!”
Đột nhiên nghe thấy ngoài cửa nhốn nháo, tiếp đó có rất nhiều người mặc vest đen mang giày da từ bên ngoài xông vào, nhanh chóng phân bố đến các góc trong đại sảnh. Sau đó một người đàn ông mặc đồ đen bước thẳng đến quầy lễ tân, mở miệng nói mấy chữ: “Bao trọn, mời lập tức giải tán!”
Lý Tư Không quay đầu nhìn ra cửa một cái, mỉm cười đứng lên, đưa tay chỉ vào sau ót Cung Ngũ, cười trên nỗi đau của người khác nói: “Tiểu Ngộ Không đáng thương, chủ nợ của cô đến rồi!”
* “hôm trước”, hôm sau” trùng âm với “bẩm sinh” và “sau này lớn lên” nên nữ chính hiểu lầm.