Công Tước

Chương 38 : Đôi mắt xinh đẹp

Ngày đăng: 18:11 30/04/20


Mặt mày Bộ Sinh vui hẳn lên, thở dài: “Đừng nói linh tinh, em có thể ăn được bao nhiêu chứ? Một mình em ăn phần ăn của mười người tôi cũng nuôi nổi.”



Cung Ngũ phồng má, “Vậy sao anh lại bày tỏ sắc mặt với tôi chứ? Chẳng phải tôi chỉ ăn hơi nhiều một chút thôi sao?” Cô vội bổ sung thêm một câu: “Tôi vẫn còn đang giận đó!”



Bộ Sinh đưa tay xoa hàng lông mày, nói: “Tiểu Ngũ, em không nhớ tôi sao?”



“Hả?” Cung Ngũ ngỡ ngàng: “Tôi nhớ chứ, hôm nay Lý Nhị thiếu nói xấu anh, tôi còn mắng anh ta nữa.”



“Không phải chỉ những việc này.” Bộ Sinh nhìn cô nói: “Tôi từng nói với em, tôi không thích em và những người đàn ông khác quá thân cận. Hai người bạn thân của em tôi có thể mặc kệ, nhưng người khác thì không được. Bất luận là Lý Nhị thiếu hay vị Phí tiên sinh hôm nay, tôi là vị hôn phu của em, sau này em sẽ đại diện cho bộ mặt của Bộ gia, hiểu không?”



Cung Ngũ nghiêm túc suy nghĩ một lúc, phản bác: “Lần trước anh nói với tôi, tôi đâu cùng Lý Nhị thiếu ra ngoài ăn cơm nữa.”



Bộ Sinh có chút bất đắc dĩ mỉm cười: “Tôi biết, chỉ là tôi… Chỉ là nhắc nhở em, hiểu không?” Cánh tay đặt trên đùi khẽ cử động, nắm lấy tay cô: “Tiểu Ngũ, cảm ơn em đã không giận tôi nữa.”



Cung Ngũ ngẩng đầu, trên mặt có vài phần kinh ngạc, cô lắc đầu: “Thua thì thua vậy, không sao đâu.” Cô lại thở dài: “Chỉ là chắc ông chủ sẽ cảm thấy tôi không thông minh nữa, vốn dĩ muốn nhân hôm nay biểu hiện thật tốt.”



Bộ Sinh nhìn cô, đột nhiên nói: “Đúng rồi, có một tin tốt muốn nói với em. Còn nhớ hơn chín trăm vạn lần trước em để ở chỗ tôi không?” Anh mỉm cười nói: “Tiền lãi tháng đầu tiên đã tính toán xong rồi. Em đoán xem được bao nhiêu?”



Anh vừa thốt ra câu này xong, đôi mắt Cung Ngũ sáng lên: “Năm nghìn tệ à?”



Bộ Sinh lắc đầu: “Tháng này thị trường cũng không tệ, nhiều hơn em tưởng tượng.”



Cung Ngũ vội hỏi: “Vậy một vạn à?”



Bộ Sinh mỉm cười nói: “Một vạn hai, em vui không?”



“Bộ Sinh anh thật lợi hại!” Cung Ngũ ra sức nắm chặt tay anh, nói: “Nhiều tiền quá!”



Bộ Sinh híp mắt, mỉm cười: “Ừm, rất nhiều tiền, em vui là được.”




Cánh tay đẩy cửa xe của Bộ Sinh chỉ kịp đẩy ra được một nửa, cô đã chạy vào trong rồi.



Cánh tay anh từ tư thế đẩy cửa chuyển thành đóng cửa lại, ý cười nhàn nhạt trên mặt cũng dần biến mất.



Tài xế thông qua kính chiếu hậu nhìn anh một cái, “Ngài Bộ, bây giờ ngài muốn đi đâu?”



Bộ Sinh kéo ống tay áo ra nhìn đồng hồ, nói: “Đến Tạo Tinh.”



“Giờ này... Ngài Bộ có cần gọi một cuộc điện thoại xác nhận trước không ạ? Lỡ như Cô Nhạc không ở đó thì sao?” Tài xế nhắc nhở.



Bộ Sinh nhếch miệng: “Cô ấy nhất định còn ở đó.”



Tài xế gật đầu: “Vâng, ngài Bộ.”



Công ty người mẫu Tạo Tinh sớm đã đến giờ tan ca, tiếp tân đã về hết, chỉ còn bảo vệ ở lại canh trước cửa lớn. Tài xế xuống xe đăng ký, sau đó lái xe vào trong.



Bộ Sinh xuống xe, ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên lầu bảy vẫn còn ánh đèn. Anh đưa tay sửa sang lại bộ vest, cất bước đi vào cửa lớn.



Nhạc Mỹ Giảo đang mở xem chồng tài liệu dày cộm về những người mẫu mới. Lúc nghe thấy tiếng gõ cửa còn hơi sửng sốt, bà ngẩng đầu nhìn ra phía cửa: “Ai đó?”



Giọng của Bộ Sinh vang lên bên ngoài cửa: “Là tôi.” Sau đó anh lại nói thêm một câu: “Bộ Sinh.”



Nhạc Mỹ Giảo nhíu mày, bà hơi do dự một chút, sau đó đứng lên bước qua, vặn khóa cửa, đưa tay mở ra, “Cậu đến làm gì?”



Bộ Sinh đứng trước cửa, bộ vest trên người phẳng phiu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt bà, mỉm cười nói: “Tôi có chuyện muốn gặp em.”