Công Tước
Chương 39 : Tập kích giữa đêm
Ngày đăng: 18:11 30/04/20
Trong văn phòng đèn điện sáng trưng, Nhạc Mỹ Giảo đứng trước cửa, một tay kéo chốt cửa, ngước mắt nhìn Bộ Sinh, hỏi: “Tiểu Ngũ xảy ra chuyện gì sao?”
Bộ Sinh cúi đầu mỉm cười, “Tiểu Ngũ không có việc gì tôi không thể đến tìm em sao?”
“Tôi cảm thấy chúng ta không có việc gì cần phải gặp mặt.” Nhạc Mỹ Giảo xoay người bước trở về bàn làm việc, tiếp tục kiểm tra xấp lý lịch cá nhân của các người mẫu.
Bộ Sinh đi vào trong, khóa cửa văn phòng làm việc lại.
Anh nhìn người phụ nữ ngồi trước bàn làm việc, lập tức bước đến, “Rất bận sao?”
Nhạc Mỹ Giảo không dừng động tác lại, đáp: “Có chuyện gì thì nói đi.”
Nghe thấy sự không vui trong giọng nói của bà, Bộ Sinh ngồi xuống chiếc ghế đối diện với bàn làm việc, nhàn hạ bắt tréo chân, “Tôi biết trễ như vậy em nhất định ở đây.”
Nhạc Mỹ Giảo chẳng thèm ngẩng đầu lên: “Nếu không có chuyện gì mời cậu về cho, nơi này không phải là nơi cậu nên đến.”
Bộ Sinh mỉm cười: “Sao không phải là nơi tôi nên đến? Tôi cũng là một trong những nhà đầu tư, không phải sao?”
“Bộ Sinh.” Nhạc Mỹ Giảo ngẩng đầu, Bộ Sinh ngồi ở đối diện, biểu cảm hoàn toàn thả lỏng, “Cậu là nhà đầu tư, nhưng đừng quên quyền kinh doanh nằm trong tay tôi.” Bà dừng lại một chút, đặt tài liệu trong tay xuống, hất chiếc cằm xinh đẹp, khoanh tay nhìn sang Bộ Sinh, nói tiếp: “Nếu cậu đã đến, vậy tôi cũng có chuyện muốn nói. Tiểu Ngủ tuổi còn nhỏ, rất nhiều chuyện chưa nhìn thấu được, tôi mong cậu hãy giữ khoảng cách thỏa đáng với con bé.”
Bộ Sinh đưa tay sờ trán, mỉm cười: “Thế nên em cố ý cho người đi nói với Tiểu Ngũ, bảo em ấy đến bắt gian tôi? Mỹ Giảo, chuyện này có ý nghĩa sao?”
“Mỹ Giảo không phải cậu có thể gọi!” Nhạc Mỹ Giảo cắn răng nhắc nhở, sau đó lại dừng lại một chút, ngước mắt lên nói: “Tiểu Ngũ là con gái tôi, ngoài bản thân tôi ra, tôi không tin bất kỳ ai có thể thật lòng muốn tốt cho con bé. Bao gồm cậu!”
Cung Ngũ ngồi dậy, “Không có, may mà anh lên tiếng trước, bằng không em thật sự đã bị dọa chết khiếp rồi. Sao muộn như vậy rồi mà anh vẫn chưa ngủ?”
“Anh khát nước, thức dậy uống nước.” Cung Tứ ngồi xuống bên cạnh cô, cùng nằm song song với cô: “Uống vài ngụm bia thì không ngủ được nữa, nhìn thấy cửa phòng em khép hờ, gõ cửa không thấy ai đáp, anh đoán chắc em đã lên đây.”
Cung Ngũ cũng thả lỏng nằm xuống, mượn bầu trời đêm, nắm lấy tay Cung Tứ giơ lên, nhìn ngón tay anh vẫn còn đang băng gạc: “Còn đau không?”
“Sớm đã không đau nữa rồi.” Cung Tứ mỉm cười: “Đã không còn trở ngại gì nữa rồi, đừng cứ nghĩ đến nó. Ai bảo anh là anh của em chứ?”
Cung Ngũ quay đầu sang nhìn anh một cái, sau đó lại tiếp tục ngắm bầu trời, nói: “Em nói anh nghe một chuyện, em vốn không xem anh là anh trai.”
“Anh biết, dù gì trước kia em vốn cũng chưa từng gặp anh.” Cung Tứ gật đầu, nói: “Không sao, anh coi em là em gái là được.”
“Bây giờ chỉ có anh là anh trai của em!” Cung Ngũ vội bổ sung một câu, còn bật cười thành tiếng, “Anh trai tốt nhất.”
Hiếm khi hai anh em có cơ hội được ở đây yên tĩnh nói chuyện tâm tình, Cung Tứ chớp chớp mắt: “Anh biết mị lực của anh vô hạn, cô bé nào nhìn thấy cũng muốn phủ phục dưới chân anh, đừng nói là Tiểu Cung Ngũ nhà chúng ta.”
“Rõ ràng là mị lực của em lớn, anh Tư cũng phải phủ phục dưới chân em mới đúng.”
Hai người còn nói lung tung một lúc nữa, rồi cùng nhau mỉm cười vui vẻ, cuối cùng Cung Tứ thở ra một hơi thật dài, hỏi: “Tiểu Ngũ và Bộ Sinh ở bên nhau có tốt không?”