Công Tước

Chương 412 : Trường học quý tộc hoàng gia.5

Ngày đăng: 18:15 30/04/20


Bộ Sinh vừa đi, Cung Ngũ liền nói: “Mẹ, con cảm thấy Bộ Sinh thật phung phí, mẹ xem anh ta ném tiền qua cửa sổ kìa!”



Nhạc Mỹ Giảo liếc cô, “Không phải là tiền của con, không cần quan tâm, cậu ta có tiền thì phung phí, hết tiền thì chúng ta phủi mông đi, ai quản cậu ta?”



Cung Ngũ suy nghĩ, cảm thấy cũng đúng, xoa bụng của Nhạc Mỹ Giảo, nói: “Mang em trai đi luôn.”



Nhạc Mỹ Giảo không nói gì, nếu thật sự sinh ra thì e rằng không có cách nào mang đi, dù cho Bộ Sinh đồng ý thì nhà họ Bộ cũng sẽ không chấp nhận. Nghĩ đến đây, bà không kiềm được nghĩ tới Cung Ngôn Đình, ban đầu bà cũng muốn mang Cung Ngôn Đình đi, nhưng một mình bà, sao chống lại được nhà họ Cung?



Dù có mong nhớ đến nhói lòng thì cũng phải nhẫn nhịn, bà đến thăm càng nhiều thì sẽ càng mong nhớ, Tiểu Cung Ngũ đến rất đúng lúc, khi bà sắp sụp đổ hoàn toàn thì bà phát hiện thì ra trong bụng mình đã sớm âm thầm xuất hiện một mầm sống mới. Bà đem sự yêu thương gấp bội đặt vào Tiểu Cung Ngũ, dù là vì đứa con bé bỏng này cũng phải nỗ lực kiếm tiền, muốn cho cô bé không phải lo lắng cái ăn ăn mặc, không thua bất kỳ ai.



Nhạc Mỹ Giảo vuốt ve cô bé mập mạp trong ảnh. Cung Ngũ lúc nhỏ rất xinh xắn, đi đến đâu người ta cũng nói dễ thương, cô bé trong ảnh còn thắt vài cái bím tóc, mỗi bím tóc đều có buộc hoa, khi mỉm cười gương mặt tròn trịa, hàm răng nhỏ lộ ra.



Cung Ngũ chỉ vào ảnh của mình, vui vẻ nói: “Mẹ, con lúc nhỏ nhìn thật dễ thương, đúng không?”



Nhạc Mỹ Giảo nhìn cô nói, “Càng ngày càng xấu.”



Cung Ngũ: “…”



Không thể nào vui vẻ mà nhớ lại hồi ức tốt đẹp sao? Rõ ràng cô càng lớn càng xinh đẹp mà? Thật đó!



Bộ Sinh dặn dò người nấu ăn xong thì quay trở lại, “Đây là ảnh của ai thế? Tiểu Ngũ à?” Anh ta cầm tấm ảnh lên, mỉm cười nói: “Tiểu Ngũ lúc nhỏ thật dễ thương, rất thích ôm chân người ta, khi muốn ăn gì đó thì liền ôm chân, không mua thì sẽ không chịu buông tay.”
Bộ Sinh tiếp tục nói: “Con số năm người mà anh nói không phải là cùng một trường mà ở ba trường ở ba nước khác nhau.”



Nhạc Mỹ Giảo lại hỏi: “Gồm những nước nào? Trị an tốt không?”



“Phụ huynh cho học sinh đến đó học, nếu trị an không tốt thì sao có thể yên tâm? Đương nhiên mọi chuyện không thể tuyệt tối… À, đúng rồi, có một trường đại học có thể an tâm, ra vào trường phải báo cáo, không có chữ ký thì không ai được vào.”



Nhạc Mỹ Giảo quả nhiên có hứng thú, bà hỏi: “Trường gì thế? Trường quân đội à?”



Bộ Sinh lắc đầu, nói: “Đó là trường học quý tộc hoàng gia, cũng là trường duy nhất chỉ cho phép một học sinh đến đó học. Học sinh ở đó đa phần đều có thân phận quý tộc cao quý, những nhân tài trụ cột của kinh tế đất nước sau này đều học ở trường đó. Trường học đó chưa bao giờ công khai ra ngoài nên nếu không có quan hệ thân thích họ hàng thì có muốn cũng không vào được.”



Nhạc Mỹ Giảo chớp mắt, “Như vậy sao? Là quốc gia nào?”



“Trường quý tộc hoàng gia Gaddles.”



Nhạc Mỹ Giảo ngập ngừng, “Gaddles? Hình như tôi đã nghe ở đâu đó rồi?”



Bộ Sinh mỉm cười, gật đầu: “Em từng nghe qua, anh Phí chính là Công Tước của quốc gia đó, trường học đó cũng là vì anh ta mới có, nên học sinh trao đổi vào trường, ngoài thân phận đặc biệt thì cũng phải có sự tiến cử của anh ấy mới có thể vào học.”