Công Tước

Chương 435 : Làm bộ (4)

Ngày đăng: 18:15 30/04/20


“Tiểu Ngũ!”



Công tước đại nhân vẫy tay gọi cô: “Qua đây”



Cung Ngũ vội vã bước sang: “Anh Tiểu Bảo chuyện gì vậy?”



Công tước đại nhân mỉm cười: “Sao lại ăn đến mức trên mặt dính đầy dầu mỡ thế kia?”



Cung Ngũ đưa tay lau đi, “Đâu có!”



“Qua đây, anh lau giúp em”



Công tước đại nhân vẫn mỉm cười. Cung Ngũ đưa mặt mình sang, “Lau đi”



Công tước đại nhân hơi nhỏm dậy, hôn lên môi có một cái rồi lại ngồi xuống, nói: “Xong rồi.”



Cung Ngũ: “.”



Yến Đại Bảo kinh ngạc, vội lấy xiên thịt trên tay mình quẹt lên má, chạy đến trước mặt Công tước đại nhân, nói: “Anh, trên mặt em cũng có, anh cũng lau giúp em đi!”



Công tước đại nhân rút một tờ từ hộp khăn giấy bên cạnh, lau mặt giúp cô, “Xong rồi”



Yến Đại Bảo tiếp tục ăn thịt nướng. Hóa ra cách anh cổ lau mặt cho cô và Tiểu Ngũ hoàn toàn khác nhau. Với Tiểu Ngũ thì là hôn, còn với cô thì dùng khăn giấy lau. Đồ thiên vị, trở về cô sẽ mách với mami để mami mắng anh ấy. Cung Ngũ chuyển ghế ngồi ra phía ngoài cùng, vừa ăn vừa ngắm phong cảnh bên ngoài. Suốt cả buổi tối Cung Ngũ đều ở trạng thái hưng phấn, ăn cũng nhiều hơn lúc trước. Cuối cùng cô đưa tay xoa bụng mình hài lòng, “Anh Tiểu Bảo, em ăn no rồi, anh không cần nướng nữa đâu.”



Công tước đại nhân nhìn cô, không nói gì, chỉ tiếp tục nướng, nướng xong mới chậm rãi bỏ vào địa của mình, rửa tay, sau đó trở về, thong thả ngồi ăn. Cung Ngũ vội vã chạy đến lấy lòng, “Anh Tiểu Bảo, anh vẫn chưa ăn à? Sao anh không nói sớm chứ? Anh nói sớm, em sẽ nướng cho anh ăn rồi!”



Yến Đại Bảo cũng áy náy: “Em không biết anh vẫn chưa ăn”



Công tước đại nhân mỉm cười nhìn họ: “Không sao, các em ăn no là được.”



Cung Ngũ và Yến Đại Bảo đưa mắt nhìn nhau rồi vội nói: “Anh, anh muốn ăn món gì, em và Tiểu Ngũ nướng giúp anh!”



Cung Ngũ gật đầu: “Ừ phải đó, anh có muốn ăn bọ cạp không?”



Công tước đại nhân mỉm cười, “Không cần đầu, chỗ này đủ rồi”



Cung Ngũ và Yến Đại Bảo sau khi ăn no liền biến thành hai cái đuôi, một trái một phải ngồi bên cạnh Công tước đại nhân, chăm chú nhìn anh ăn, tìm để tài để nói: “Anh Tiểu Bảo, bình thường anh cũng ăn thịt nướng sao?”



Công tước đại nhân đáp: “Không ăn”



“Vậy sao anh còn đến đây?”



Cung Ngũ chớp chớp mắt. Công tước đại nhân nhìn cô, “Vì Đại Bảo và Tiểu Ngũ muốn đến nên anh đi theo hai người”
Công tước đại nhân vẫn ngồi im không nhúc nhích: “Mami, đừng giả vờ nữa.”



Cơ thể con khỏe hơn cả trâu, làm gì có bệnh tim chứ? Triển Tiểu Liên bỏ tay xuống, chỉnh lại tóc tai, vẻ mặt nghiêm trang, “Con trai, con mau nói cho mami biết đi, sớm muộn gì mami cũng biết, sao con còn bắt mami tốn thêm mấy ngụm nước bọt làm gì chứ? Con nói xem có phải không?”



Công tước đại nhân vẫn không nói gì, Triển Tiểu Liên nói: “Biết rồi, chắc chắn là đã làm chuyện xấu gì đó nên mới không dám nói, con đã làm gì rồi?”



Lúc này Yến Hồi đẩy cửa thò đầu vào, âm hiểm nói: “Vì một cô gái đào một cái hố to, bà tám, để xem sau này bà còn dám nói cái gì mà con trai ngoan của bà nữa không? Thật ra cũng chỉ là thứ không biết xấu hổ.”



Triển Tiểu Liên quát ông ta một câu: “Ông lại từ đầu chui ra vậy? Con trai tôi, đừng nói là đào hố, cho dù có đào một cái động lớn để ông nhảy xuống ngã chết cũng tốt hơn ông!”



Yến Hồi xụ mặt, “hư”



một tiếng, dáng vẻ khó chịu rụt cổ về, “Bà tám chết tiệt!”



Triển Tiểu Liên cố gắng duy trì dáng dấp người mẹ tốt của mình, nhìn sang Công tước đại nhân: “Con trai, con không muốn nói thì thôi, tự mẹ đi thăm dò cũng được. Khi nào thì Tiểu Ngũ sang Gaddles?”



Công tước đại nhân lên tiếng: “Sau Tết”



Triển Tiểu Liên gật đầu: “Sau Tết à, cũng được, dù sao thời gian cũng vừa khéo đúng lúc bắt đầu một năm mới. Nhưng dù sao Tiểu Ngũ cũng còn nhỏ, tính tình cũng chưa ổn định, cũng giống như Đại Bảo bây giờ, có thể có lòng trách nhiệm gì chứ? Thế nên con không thể bỏ mặc con bé, đừng để đến lúc đó bản thân bị kéo vào, kết quả lại trở thành tự mình hại mình, vậy thì phiền phức rồi.”



Trên đời này chuyện tình cảm làm cho con người ta đau khổ nhất, đặc biệt là tình cảm nảy sinh khi cả hai đều còn rất trẻ, tình cảm này không biết trước được giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Triển Tiểu Liên thật sự rất yên tâm về con trai mình, nhưng chính vì yên tâm về anh nên mới không yên tâm với cô bé đó. Tuổi còn nhỏ nên có chút biến động đã nhảy ra bảo vệ một cách mù quáng, quan trọng là còn không khăng cảm thấy bản thân không yêu sai người, đợi năm mười năm sau quay đầu nhìn lại mới cảm thấy bản thân lúc đó sao lại ấu trĩ như vậy, sao không ý thức được năm đó nói ra những lời không chịu trách nhiệm sẽ mang đến tổn thương cho người khác như thế nào. Công tước đại nhân chỉ rũ mắt, mười ngón tay chạm vào nhau, mãi một lúc sau anh mới nói: “Con biết tính toán”



Triển Tiểu Liên gật đầu: “Vậy thì tốt, con trai của mẹ vẫn luôn rất thông minh, thông minh hơn những người khác nhiều.”



Công tước đại nhân ngẩng đầu nhìn bà, mỉm cười: “Vâng”



Anh cảm thấy chắc bà đã yên tâm rồi, nhưng Triển Tiểu Liên vẫn ngồi đó, do dự một lúc. Công tước đại nhân nhìn bà, “Mami?”



Triển Tiểu Liên mỉm cười nhìn anh: “Mami đang nghĩ, lần này con trở về, vậy Tết có trở về nữa không?”



“E rằng hơi khó, mami và Đại Bảo có đến Gaddles không?”



Triển Tiểu Liên thở dài: “Nếu con không về, mẹ và Đại Bảo hành sang đó vậy.”



“Chỉ sợ chú Yến không vui thôi”



Triển Tiểu Liên đứng dậy: “Ông ấy lúc nào cũng vậy, không cần để ý đến ông ấy”



Triển Tiểu Liên mở cửa ra, nhìn thấy Yến Hồi dùng nét mặt lên án đứng trước cửa, trừng mắt nhìn bà. Triển Tiểu Liên kéo ông ta, “Đi thôi, mau về ngủ, đã nói với ông bao nhiêu lần rồi, lớn tuổi rồi phải ngủ nhiều một chút. Bằng không lớn tuổi hơn sẽ nhiều bệnh...”



Công tước đại nhân nhìn họ rời khỏi, mỉm cười, đưa tay đóng cửa