Công Tước

Chương 449 : Kéo bè kết cánh đánh nhau 3

Ngày đăng: 18:16 30/04/20


Đang cãi cọ với La Tiểu Cảnh thì điện thoại đổ chuông, cô nhấn nút nghe máy: “A lô? Ai đấy?”



Yến Đại Bảo: “Tiểu Ngũ! Sao lúc nào cậu cũng hỏi tớ là ai thế hả?”



Cung Ngũ cười: “Thì tại vì màn hình điện thoại của tớ không hiển thị cuộc gọi đến mà”



“Sao lúc nào cậu cũng không hiện cuộc gọi đến thế?”



Yến1Đại Bảo tức giận: “Cậu có phiền không hả? Lúc nào cũng hỏi lúc nào cũng hỏi, cậu là heo đấy à?”



Cung Ngũ híp mắt lại: “Cậu nói xem cậu gọi tớ có việc gì đi”



“Tớ nói chuyện với anh trai tớ nhắc đến cậu, anh ấy nói cậu đang đi gặp bạn tốt, tớ ở một mình đáng thương lắm ấy.



Tiểu Ngũ à, cậu8có muốn đến chơi với tớ không?”



“Tớ đang ở chung với anh em tốt của tớ, tớ đã đồng ý sẽ đi ăn trưa chung với các cậu ấy rồi”



La Tiểu Cảnh trợn trừng mắt, đưa tay chỉ vào mình, cậu ta nói mời cô ăn cơm ở nhà cậu lúc nào đâu? Yến Đại Bảo vẫn không từ bỏ, “Vậy thì cậu nói cho tớ2biết địa chỉ đi, tớ cũng muốn đi!”



Cung Ngũ: “...”



“Nếu như cậu không cho tớ đi thì tớ đi tìm ba tớ, nói cậu bắt nạt tớ”



Yến Đại Bảo giở trò.



Cung Ngũ lập tức nói địa chỉ.



La Tiểu Cảnh: “...”



Nửa tiếng sau, Yến Đại Bảo đã đến.



Cô nhón chân đi ngang qua đống phế tích đó, đôi giày da bị dính4chút bụi liền kêu lên, “Bẩn quá bẩn quá, bao nhiêu là vi khuẩn! La Tiểu Cảnh im lặng rút tờ giấy ra, ngồi xuống lau bụi bẩn trên giày của cô.



Yến Đại Bảo ghét bỏ nhìn La Tiểu Cảnh, nhưng vì có Cung Ngũ ở đó cho nên sống chết cũng không chịu đi, nhìn thấy mẹ La Tiểu Cảnh, cô còn nói với người ta, “Cô ơi, cháu cũng muốn ăn cơm ở nhà cô!”



Cô đã nói như vậy rồi, người ta còn nói được gì nữa? Đương nhiên là nói được chứ rồi, cô còn gọi mấy món liền, mẹ La Tiểu Cảnh cười: “Cháu gái à, cháu nói món đó cô không biết làm, cháu ăn tạm cơm nhà cô có được không?”




Ba La Tiểu Cảnh chỉ coi cô như một đứa trẻ giống như La Tiểu Cảnh, chỉ cần dỗ dành là xong.



Ông liền nói: “Người xấu ấy mà”



Yến Đại Bảo chống nạnh nói: “Chú, chú nói cho cháu biết là ai đi, cháu giúp chú đánh cho hắn một trận, cháu lợi hại lắm đó!”



Cung Ngũ cắn đũa, liếc nhìn Yến Đại Bảo, cô biết Yến Đại Bảo rất lợi hại nhưng liệu có chống lại được đông người như vậy không? Ba La Tiểu Cảnh cười: “Cháu gái à, đánh nhau là không tốt...”



Còn chưa dứt lời, bên ngoài cửa đã có tiếng bước chân dồn dập, “Ông chủ La ông chủ La! Không xong rồi, đám người đó lại đến nữa rồi!”



Một công nhân đang thu dọn vận chuyển đống rác chỗ đống đổ nát bên ngoài chạy vào thở hổn hển: “Họ lại tới nữa rồi, còn dẫn theo rất nhiều người nữa!”



Ba La Tiểu Cảnh ném đũa, chạy đi cùng người công nhân đó, mẹ La Tiểu Cảnh đi lấy cơm cho chồng, khi đi ra thấy ông ta đã chạy đi, liền vội vàng buông bát đũa xuống chạy đuổi theo.



Cung Ngũ và Yến Đại Bảo chớp mắt: “Tiểu Cảnh, có chuyện gì vậy?”



La Tiểu Cảnh đứng dậy: “Có người đến gây chuyện, đã mấy lần rồi, các cậu ngồi yên đây đừng động đậy nhé, tớ đi xem sao.



Tiểu Ngũ, không được chạy lung tung đâu đấy!”



Cung Ngũ gật đầu: “Cậu đi đi!”



La Tiểu Cảnh vừa đi, Cung Ngũ đã ném đũa xuống, kéo Yến Đại Bảo chạy ra ngoài, “Còn ngẩn ra đấy làm gì, đi xem sao đi!”



Yến Đại Bảo đi theo Cung Ngũ, hỏi: “Là mấy người đó đến làm loạn đúng không?”



Cung Ngữ không chắc chắn, đành nói: “Có lẽ thế, đến đó xem sao là biết thôi!”



Vừa chạy đến đó, quả nhiên hai cô thấy một đám lưu manh choai choai đang vây lấy ba La Tiểu Cảnh.



Họ đứng cách xa nên chỉ nhìn thấy ba La Tiểu Cảnh bị đám người đó đẩy về phía sau, La Tiểu Cảnh đang chạy về phía đó.



Cung Ngũ đuổi đến: “Tiểu Cảnh đúng là đồ vô dụng, cậu ta đi đến đó chỉ có nước bị ăn đánh!”



Yến Đại Bảo cũng chạy theo, “Tiểu Ngũ, tớ giúp cậu đánh đám người đó!”