Công Tước
Chương 450 : Kéo bè kết cánh đánh nhau 4
Ngày đăng: 18:16 30/04/20
Cung Ngũ tiện tay nhặt một cây gậy ở ven đường giấu đằng sau người.
Yến Đại Bảo đi theo sau cũng định nhặt một cái, nhưng thấy cây gậy đó bẩn nên rùng mình một cái, nghiến răng, cuối cùng quyết định không nhặt nữa.
Ba La Tiểu Cảnh vốn muốn nhân nhượng làm hòa, tay cầm điếu thuốc,1liên tục loạng choạng lùi về phía sau, còn rất khách sáo nói: “Các anh em, có gì thì từ từ nói, cứ từ từ nói...”
“Ai có gì để nói với ông hả?”
Một tên béo mập cao to vạm vỡ giơ tay quật văng điếu thuốc trong tay ba La Tiểu Cảnh, “Rượu mời không uống lại thích8uống rượu phạt, đã nể mặt rồi mà còn không biết đường!”
Một chuỗi những lời mắng chửi khó nghe thốt ra từ miệng tên mập, hắn vừa mắng chửi vừa đẩy, ba La Tiểu Cảnh vẫn đang lùi liên tục về phía sau, sau đó ngã lên trên đống phế tích.
“Ba!”
La Tiểu Cảnh tức giận nhìn tên2mập đó: “Tại sao anh lại đánh người?”
Tên mập khẽ vung tay một cái, La Tiểu Cảnh nặng nề rơi xuống đống ngói vỡ, ba mẹ La Tiểu Cảnh thấy vậy vội chạy đến: “Tiểu Cảnh!”
Tên mập xoay người cười nhạo: “Đây chỉ là bài học nhẹ nhàng thôi, sau này còn có trò vui nữa...”
Còn chưa4dứt lời, đột nhiên tên mập thấy đầu óc choáng váng đau đớn, còn có máu chảy từ trên trán xuống.
Hắn sờ thử thì tay đã dính đầy máu, hắn từ từ xoay người lại thì nhìn thấy một cô gái trẻ có gương mặt tròn trịa đang trợn tròn mắt lên nhìn hắn, tay cầm một cây gậy hét lớn: “Ai bảo anh bắt nạt Tiểu Cảnh hả!”
Tên mập chỉ thẳng vào Cung Ngũ: “Mày...”
Cung Ngũ thấy một gậy còn chưa đánh ngất được hắn ta nên giơ chân lên đạp thẳng vào bộ hạ tên mật, tên mập mặc kệ trán mình đầy máu, giơ tay ôm phần dưới kêu lên thảm thiết: “A...
a...”
Sau đó hắn lăn lộn dưới đất.
Yến Đại Bảo chạy đến bồi thêm một cú đá cho tên mập: “Ai bảo anh dám ức hiếp người khác!”
Cung Ngũ ngẩng đầu lên xung quanh đã đầy người xông ào tới: “Ngứa đòn à?”
Ba La Tiểu Cảnh thấy vậy, vội vàng dìu mẹ La Tiểu Cảnh vào trong nhà, còn ông ta ở lại quan sát diễn biến.
Mẹ La Tiểu Cảnh dẫn La Tiểu Cảnh vội vàng về nhà, Cung Ngũ do dự, cuối cùng vẫn quyết định ở lại xem sao, để phòng Yến Đại Bảo và ba cô ấy không may lại gây khó dễ cho ba La Tiểu Cảnh.
Yến Đại Bảo híp mắt lại: “Ba”
Yến Hồi đau lòng sở mặt Yến Đại Bảo: “Yến Đại Bảo, con phải chịu khổ rồi, để ba trút giận cho con!”
Bên này còn chưa xong, đã lại có người lật đật chạy đến, từ xa đã chống nạnh hét lên: “Ngài Yến!”
Yến Hồi ung dung quay đầu lại, bàn tay đầy nhẫn tỏa sáng lấp lánh, ông ta hỏi: “Ai đấy?”
Đám người đang quỳ dưới đất kia thấy người vừa đến lập tức kêu than khóc lóc: “Ông chủ Sa ơi cứu chúng tôi...”
Cung Ngũ lập tức nhảy ra: “Ồ! Chính chủ tới rồi! Thì ra ông mới là kẻ chủ mưu! Yến Đại Bảo, chính là ông ta cho người đến làm phiền bọn mình ăn cơm đấy!”
Yến Đại Bảo nghe vậy bỗng chốc nổi giận, “Thì ra là ông phá hỏng tâm trạng vui vẻ của tôi lúc ăn cơm à? Ba ơi, cho người đánh ông ta đi, đánh cho ông ta khóc kêu cha gọi mẹ luôn đi!”
Yến Hồi quay đầu lại nhìn Yến Đại Bảo cười nói: “Yến Đại Bảo, con muốn nghe hắn ta khóc kêu cha gọi mẹ luôn à?”
Rồi phất tay một cái, nói: “Cắt ngón tay hắn”
Ông chủ Sa là dân anh chị đầu sỏ vùng này, ai gặp cũng sợ.
Ông ta vẫn luôn rình mò miếng đất này của nhà họ La, nhưng lão già họ La chết tiệt cứng đầu cứng cổ kia có nói thế nào cũng không chịu bán, ông ta nổi cơn thịnh nộ, cứ hai ba ngày lại cho người đến gây chuyện một lần.
Hôm nay đột nhiên nghe nói Yến Hồi xuất hiện ở đây, ông ta liền hớt hải chạy tới, kết quả còn chưa kịp ôm đùi Yến đại gia thì một ngón tay đã lìa khỏi bàn tay lăn thẳng xuống đất.
Ông chủ Sa tru tréo vang trời, tiếng kêu thảm thiết mãi không dứt, những người đứng xung quanh xem trò đã sợ hãi tản đi hết.
Yến Hồi hỏi Yến Đại Bảo: “Yến Đại Bảo, có hay không con?”
Yến Đại Bảo phồng má lên, ghét bỏ nói: “Nghe không hay gì cả!”