Công Tước
Chương 46 : Đã nói trước là thế giới kỳ diệu mà
Ngày đăng: 18:11 30/04/20
Tháng chín đúng là thời điểm nóng nực. Cung Ngũ đội một chiếc mũ rộng vành, đeo một chiếc kính râm, mặc một chiếc váy màu xanh xinh đẹp, chân đi một đôi giày thể thao màu trắng đế bằng, hừng hực khí thế đợi trước cổng lớn nhà họ Cung.
Cô sắp đi nhập học, Bộ Sinh đang trên đường đến đón cô.
Vốn dĩ Cung Tứ nói muốn đưa cô đi, nhưng Bộ Sinh nói một câu liền khiến cho anh ngoan ngoãn đi làm.
Cung Ngũ đợi đến sắp phát cáu thì nhìn thấy xe của Bộ Sinh rẽ qua khúc cua cuối cùng rồi lái thẳng đến chỗ mình.
Bên cạnh cô chất một đống túi lớn túi nhỏ. Những túi này là đồ đạc tối hôm trước Cung Tứ phân loại cho người xếp vào, bên trong là những thứ Cung Ngũ đi học dùng đến.
Bộ Sinh hạ cửa xe: “Tiểu Ngũ, lên xe.”
Theo sau anh còn có một chiếc xe nữa, tài xế bước xuống xách lần lượt đồ đạc của Cung Ngũ lên xe.
“Có Bộ Sinh thật tốt, không cần phải làm gì cả. Tôi thích sau khi ăn uống no nê được nằm ì không động đậy.”
Bộ Sinh bối rối không biết nên nói gì: “Không sợ béo à?”
“Béo tốt mà!” Cung Ngũ rung chân nói: “Béo chứng minh không lãng phí lương thực, rất tốt! Tôi chợp mắt một lát, đến nơi anh gọi tôi nhé!”
Xe vừa đến trước cổng trường học, có người khiêm nhường chào hỏi Bộ Sinh: “Ngài Bộ, tôi là người trong ban hậu cần của trường. Tôi họ Chu, ngài cứ gọi tôi là thầy Chu là được. Hôm nay đúng là ngày tốt mà, liên tục được đón khách quý, thật là vinh hạnh! Đây là sinh viên Cung Ngũ đúng không? Chào mừng tân sinh viên. Ngài Bộ, mời đi bên này.”
Mọi chuyện đã được sắp xếp xong xuôi, ngay cả đến ghi danh cũng chỉ cần cô ký tên là được. Hành lý của cô được hai tài xế đặt vào xe đẩy, đem thẳng đến dưới lầu kí túc xá.
Cô quản lý kí túc xá không cho họ vào trong: “Đây là kí túc xá nữ, chỉ có thể để em ấy tự đi lên, các anh không được vào!”
Thầy Chu tiến lên trước nói hai câu: “Hành lý quá nhiều, bọn họ đem hành lý lên trên rồi sẽ xuống ngay.”
“Vậy thì các anh đem lên xong phải lập tức đi xuống đấy.” Cô ta vừa quay về phòng quản lý vừa buồn bực: “Chỗ chúng ta là kí túc xá của khoa Ngữ văn và khoa tiếng Anh đúng không? Sao hôm nay lại có toàn sinh viên dáng dấp như sinh viên khoa Nghệ thuật đến ghi danh chứ?”
Cô định đến sớm một chút tìm chiếc giường tốt, kết quả bây giờ xem ra đâu cần phải cướp nữa. Cái nào cũng như nhau, cô tùy tiện chọn một cái là được.
Cung Ngũ nhìn thẳng về phía trước, xem nhẹ những người trong phòng, chạy ra ngoài kéo một cái túi vào trước.
Không gian phòng kí túc chật hẹp, Cung Ngũ lại phải nghĩ cách đi vòng qua lão yêu tinh khủng bố kia, túi lớn túi nhỏ bị kẹt ở một góc nào đó. Cô ra sức kéo nhưng không kéo lên được. Mr. Con Lười hơi cúi người, giúp cô kéo một cái túi lên: “Được rồi.”
Cung Ngũ liếc nhìn anh, tầm mắt dừng trên tay anh một lát, vội vàng mở một cái tủ trống ra nhét túi vào trong, rồi lại chạy ra ngoài lấy những chiếc túi khác.
Mr. Con Lười nghiêng người nhường đường, mỉm cười với cô, nhã nhặn hỏi: “Cần giúp không?”
Không đợi cô trả lời, tay anh khẽ búng một cái, ra hiệu cho hai người đứng ngoài cửa. Hai người lập tức hành động, nhanh chóng xách hành lý của Cung Ngũ vào trong.
Cung Ngũ vội vàng nói: “Cảm ơn anh Phí! Cảm ơn hai anh!”
Cô một mạch nhét hết các túi vào trong tủ, căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Khóe mắt liếc thấy Mr. Con Lười và lão yêu tinh đang ngồi trên một cái ghế khác đang nhìn động tác của mình, cô giả vờ không nhìn thấy gì, tiếp tục nhét túi vào trong tủ.
Chăn quá to, tủ quá đầy, không nhét vào được, để bên ngoài cô lại không yên tâm, bị mất chắc chắn cô sẽ mất ngủ một năm mất.
Vì thế cô nghiêm mặt, giơ cái chăn đã được quấn chặt lên, muốn vứt chăn lên trên giường. Ai ngờ bên trong túi lớn đựng chăn còn bị cô giúp việc nhét đồ dễ vỡ khác ở giữa, Cung Ngũ dùng một tay nhấc lên, không ngờ lại nặng như vậy. Cô có sức nhấc lên nhưng không có sức đưa lên giường.
Cung Ngũ bị cái túi kéo lùi về sau một bước, cổ tay run lên. Cái túi to kéo cả người cô ngã về phía sau. Bỗng nhiên có một cánh tay đỡ sau lưng cô, nâng cô dậy. Cô đứng thẳng dậy, túi to cũng được đưa lên giường.
Cô quay đầu lại, phía sau là lồng ngực, hơi thở mát lạnh sạch sẽ trên người đàn ông bay thẳng đến. Cô ngước mắt nhìn, Mr. Con Lười đứng sau lưng cô, đang chậm rãi thu cánh tay lại.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô: “Cẩn thận.”
* Cầu thang lưu trữ: là cầu thang được thiết kế theo dạng ngăn tủ, để cất đồ đạc trong gia đình, tiết kiệm không gian.