Công Tước

Chương 47 : Vậy mà vẫn không tránh được

Ngày đăng: 18:11 30/04/20


Giọng nói anh trầm thấp giống như tiếng đàn ngẫu hứng của nhạc công. Cung Ngũ tròn mắt nhìn chằm chằm vào tay anh. Bàn tay đẹp thì thôi đi, ngón tay lại còn thon dài, khiến cho trái tim bé bỏng của cô đập thình thịch.



Đáng tiếc chủ của cánh tay rất nhanh đã rời khỏi tầm nhìn của cô. Anh có vẻ nho nhã lịch sự, lễ độ lịch thiệp, nhưng Cung Ngũ biết người này thực ra khá lưu manh.



Cung Ngũ bưng mặt, buồn bực nói: “Cảm ơn anh.”



Mr. Con Lười mỉm cười, sau đó đi đến bên cạnh cô gái nhỏ kia.



Giọng Cung Ngũ hơi khàn đi, cô ra sức hắng giọng, thầm trợn ngược mắt. Đã nói là trong kí túc xá không cho con trai vào rồi mà, rốt cuộc bọn họ vào trong thế nào?



Cung Ngũ bận chóng cả mặt. Cô gái kia mở to đôi mắt nhìn cô chằm chằm, trong tay còn ôm một hộp sữa chua đang uống dở, hiếu kỳ nhìn Cung Ngũ hỏi: “Cô tên là gì? Cô quen anh tôi à? Sao cô biết anh ấy họ Phí?”



Cung Ngũ liếc nhìn lão yêu tinh và Mr. Con Lười, nói: “Trước đây tôi và anh Phí đã gặp nhau ở Phòng bida. Thật trùng hợp, ha ha! Tôi tên là Cung Ngộ. Cung trong hoàng cung, Ngộ trong Tôn Ngộ Không.”



Cô gái nhỏ cười híp mắt thành hình trăng lưỡi liềm, “Ngộ trong Tôn Ngộ Không á? Ha ha ha ha ha ha, buồn cười quá đi! Tôi tên là Yến Phá Hiểu, tên này là do mẹ tôi đặt cho tôi. Haizz, có một lần, một ông lão đọc tên tôi nghe giống như là Yến Giày Rách, còn không cho tôi sửa lại. Cô không được cười tôi đâu đấy. Cô gọi tôi là Yến Đại Bảo được không? Yến Đại Bảo cũng không hay, quê chết đi được, nhưng vẫn hay hơn cái tên Yến Phá Hiểu!”



Cung Ngũ cười gượng: “Được chứ! Vậy cô gọi tôi là Cung Ngũ đi. Ngũ trong nhất, nhị, tam, tứ, ngũ ý. Cung Ngộ - cái tên này thật khó đọc, người nước ngoài đọc lên giống như đọc từ ‘Công phu’ vậy.”



Yến Đại Bảo nghe vậy, đôi mắt tròn càng mở to hơn, vội vàng chạy đến kéo tay Mr. Con Lười, nói: “Anh tôi là người nước ngoài. Anh, anh đọc thử xem nào.”



Gương mặt Cung Ngũ co rút, thì ra là người nước ngoài, chẳng trách màu mắt của anh ta khác với mọi người.



Mr. Con Lười để mặc Yến Đại Bảo kéo tay, nhướng mi liếc nhìn Cung Ngũ, cười nhạt: “Cung Ngộ… Không giống.”



Anh phát âm vô cùng rõ ràng, hoàn toàn không giống khẩu âm của người nước ngoài. Yến Đại Bảo lập tức nghiêm mặt, bĩu môi nói với Mr. Con Lười: “Thế không được. Em cũng không muốn bị gọi là Phá Hiểu, em muốn đổi tên!”



Mr. Con Lười chỉ cười, không đáp lại.



Song lão yêu tinh vốn đang ngồi giả chết trên ghế đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Yến Đại Bảo rất dễ nghe! Đều là do người phụ nữ chua ngoa kia không cho dùng, bây giờ cảm thấy khó nghe rồi chứ? Vẫn là cái tên Yến Đại Bảo dễ nghe, tên hay tuyệt thế!”
Cung Ngũ vội vàng tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ồ, trùng hợp quá! Anh Phí, anh cũng đến ăn cơm à?”



Mr. Con Lười mỉm cười với cô, chậm rãi đứng dậy, “Cô Cung Ngũ, chúng ta thật có duyên.”



Bộ Sinh đã ngồi xuống, ngẩng đầu lên nhìn thấy cô đang đứng bên cạnh nói chuyện với một người đàn ông cao ráo, anh nhíu mày gọi: “Tiểu Ngũ.”



Cung Ngũ vẫy tay với anh: “Tôi đến đây!” Cô mỉm cười với Mr. Con Lười, nói: “Yến Đại Bảo và ba cô ấy vẫn chưa đến à? Vậy tôi qua kia đây.”



Không đợi Mr. Con Lười trả lời, cô đã chạy qua đó ngồi xuống.



Bộ Sinh nhìn người kia, cảm thấy khá quen mắt, hỏi: “Em quen à?”



Cung Ngũ quay đầu lại nhìn trộm, thò đầu lại gần phía trước Bộ Sinh, đè thấp giọng nói: “Anh quên à? Lần trước tôi đánh bida thua anh ta đó. Chiếc xe tôi đập hỏng là xe anh ta đi... Năm mươi vạn bồi thường cũng là đền cho anh ta…”



Lần trước gặp mặt một lần ở phòng bida, song lúc đó không cùng xuất hiện, thậm chí không giáp mặt trò chuyện, vị trí của Bộ Sinh chỉ nhìn thấy một bên mặt của người kia, cho nên anh thực sự không nhận ra.



Bộ Sinh ngây người: “Nếu như tôi nhớ không nhầm, tên chủ tài khoản chuyển khoản là bà Long Liên.”



Cung Ngũ gãi đầu: “Chuyện này tôi đâu biết chứ.”



“Bà ấy là mẹ tôi.” Phía sau Cung Ngũ đột nhiên vang lên giọng đàn ông trầm thấp làm Cung Ngũ giật nảy cả mình. Cô vội vàng quay đầu lại thì nhìn thấy ở một mặt khác của hai chiếc ghế áp lưng vào nhau, Mr. Con Lười đang đứng dậy, vòng qua ghế đến chỗ mình.



Bộ Sinh nhìn anh, đặt quyển tạp chí trong tay xuống, đứng dậy giơ tay ra: “Xin chào!”



Mr. Con Lười bắt tay Bộ Sinh. Cho dù là về chiều cao hay diện mạo, thậm chí là về nhan sắc thì hai người đều là những người đàn ông vô cùng xuất chúng, lập tức thu hút vô số ánh nhìn, còn có những cô gái trẻ đang dùng bữa lén lút lấy điện thoại ra, song họ chưa có cơ hội chụp lại thì rất nhanh hai người đàn ông mặc comple đen đã đi đến nhắc nhở: “Xin lỗi. Nghiêm cấm quay phim chụp ảnh.”



“Chào ngài Bộ!” Mr. Con Lười khẽ cười: “Chúng ta lại gặp nhau rồi.”