Công Tước
Chương 48 : Celt edward
Ngày đăng: 18:11 30/04/20
Bộ Sinh nói với Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ qua bên này ngồi.” Rồi đưa tay ra hiệu: “Mời ngồi. Vẫn không biết phải xưng hô với anh thế nào?”
Cung Ngũ đã nhanh chóng ngồi bên cạnh Bộ Sinh, cô vội nói: “Vị này là anh Phí. Anh Phí, đây là anh Bộ.”
Bộ Sinh liếc nhìn Cung Ngũ, nhấn mạnh một câu: “Tiểu Ngũ là vị hôn thê của tôi. Cô ấy ít tuổi nên cư xử có chút lỗ mãng. Nếu như cô ấy có chỗ nào đắc tội, mong anh Phí bỏ qua.”
“Ngưỡng mộ đã lâu.” Mr. Con Lười lên tiếng: “Anh Bộ tuổi trẻ tài cao, không chỉ ở Thanh Thành mà trong cả nước cũng là nhân vật có tiếng tăm. Từ lâu đã nghe danh, không ngờ hôm nay được gặp, thật là vinh dự.”
“Thứ lỗi cho tôi trí nhớ kém, bà Long Liên là nhân vật nổi tiếng ở Thanh Thành, bà ấy và ngài Yến đã làm từ thiện rất nhiều. Nhưng hình như anh Phí không thường xuất hiện ở Thanh Thành.”
Cung Ngũ ngồi bên cạnh, nhìn người này rồi lại nhìn người kia. Ánh mắt cô đảo qua trên tay Bộ Sinh và Mr. Con Lười. Móng tay hai người đều rất sạch sẽ, hình dạng móng tay còn rất đẹp mắt, phải chăng bọn họ đều biết đánh đàn piano?
Cô đột nhiên kéo ống tay áo Bộ Sinh. Bộ Sinh cúi đầu nhìn cô hỏi: “Sao thế?”
Cung Ngũ hỏi nhỏ: “Bộ Sinh, anh có biết đánh đàn piano không?”
Bộ Sinh hơi ngây người, “Không biết, sao thế? Em muốn học piano à?”
Cung Ngũ vội nói: “Không có gì, không có gì. Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi. Hai người nói chuyện đi, nói chuyện đi!”
“Thật ngại quá.” Bộ Sinh áy náy mỉm cười với Mr. Con Lười, “Đôi khi Tiểu Ngũ khá trẻ con.”
Mr. Con Lười chậm rãi nói: “Không sao. Cô Cung Ngũ đáng yêu giống như em gái tôi. Nhìn thấy cô ấy khiến tôi nhớ đến em gái mình. Thỉnh thoảng tôi mới về nước, mẹ và em gái tôi ở Thanh Thành. Hằng năm vào mùa hè, nếu như bọn họ không đến tìm tôi, tôi sẽ quay về. Ngài Bộ chưa từng gặp tôi cũng là bình thường.”
Anh nói chuyện rất chậm rãi, không hề gấp gáp. Môi trường ồn ào xung quanh khiến anh cực kỳ nổi bật, phong thái khác biệt như thể “Mọi người đều say, mình tôi tỉnh.”
Bộ Sinh gật đầu: “Thì ra là như vậy.”
“Anh Phí, anh sống ở nước nào thế? Có vui không?”
Cung Ngũ chưa từng được ra nước ngoài, trong mắt cô người có thể ra nước ngoài rất tài giỏi. Giống như Bộ Sinh thường xuyên ra nước ngoài, vừa gặp gỡ khách hàng vừa nghỉ ngơi.
“Vương quốc Gaddles.” Mr. Con Lười từ từ lấy một tập giấy nhớ mỏng từ trong túi áo ra, cầm bút dùng để gọi món trên bàn lên rồi vẽ hình một hòn đảo nhỏ lên giấy, hình dáng giống như một hòn đá: “Hình dạng thế này.”
Cung Ngũ: “…”
Chậm chạp ghi lại số rồi gọi cho Yến Đại Bảo, điện thoại của cô ta đổ chuông: “Được rồi!”
Thật mệt mỏi!
Nhìn Yến Đại Bảo ngồi đối diện hôm nay buộc tóc hai bên, Cung Ngũ cũng muốn buộc như vậy, có thể giả nai, nhưng cô không có tóc đuôi sam. Cô sờ tóc, tóc của cô là do lão yêu tinh nên mới bị cắt đi. Cung Ngũ sợ lão yêu tinh kia, cho nên cô cố hết sức giảm bớt cảm giác tồn tại của mình. Những người ở đây, đâu ai có thể trải nghiệm cảm giác đau đớn suýt nữa thiếu mất một ngón tay hơn cô chứ?
Ôi, còn là công tước đại nhân tự tay cắt nữa! Khi đó cô bị dọa sợ muốn chết, phải chăng bây giờ cô nên cảm thấy vinh hạnh?
Nói chuyện xong, công tước đại nhân đứng dậy, “Đại Bảo, đừng quấy rầy ngài Bộ và cô Cung Ngũ dùng bữa.”
Yến Đại Bảo trừng mắt: “Ghép bàn!”
“Nghe lời. Đến đây.” Công tước đại nhân giơ tay ra trước mặt Yến Đại Bảo.
Yến Đại Bảo bĩu môi, tức giận kéo tay anh rồi vẫy tay với Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, lần sau hai chúng ta cùng ăn nhé!”
Thấy hai anh em họ rời đi, Cung Ngũ nhấc mông ngồi sang đối diện, ra sức làm mặt quỷ với Bộ Sinh, dùng khẩu hình miệng nói với anh: “Bọn họ là xã hội đen!”
Hiển nhiên cô và Bộ Sinh không ăn ý, Bộ Sinh không hiểu gì nhìn cô, cô đè thấp giọng nói: “Tôi nói… bọn họ là xã hội đen.”
Nói xong câu này, cô đang chuẩn bị uống nước, người đối lưng sau cô đột nhiên lên tiếng: “Đúng rồi…”
Cung Ngũ theo bản năng quay đầu lại, sau đó cô nhìn thấy công tước đại nhân đứng dậy, hai tay đưa cho cô một tấm danh thiếp: “Đây là danh thiếp của tôi.”
Cung Ngũ vội vàng đứng dậy, học theo điệu bộ của anh, hai tay nhận lấy: “Cảm ơn. Nhưng… tôi không có danh thiếp.”
“Không sao. Đợi cô có đưa cho tôi sau cũng không muộn.”
Cung Ngũ cười gượng hai tiếng rồi ngồi xuống. Cô cúi đầu nhìn tấm danh thiếp, bên trên có in dòng chữ tiếng Trung màu vàng tên của một doanh nghiệp sản xuất thú nhồi bông ở Thanh Thành, giữa tấm danh thiếp in một cái tên dài: Celt Edward.