Công Tước

Chương 5 : Khoản tiền bồi thường mười triệu

Ngày đăng: 18:10 30/04/20


“Cậu nói xem?” Đoàn Tiêu tức giận nói, “Chắc chắn là không bình thường rồi. Cậu đợi đấy, tớ giúp cậu gọi điện hỏi xem thực tế cần bao nhiêu.”



Đoàn Tiêu đọc model xe và tổn thất của chiếc xe trên báo cáo giám định, hỏi: “Anh, anh nói xem, mức độ thiệt hại này nếu phải đền thì đền bao nhiêu tiền?”



Đầu dây bên kia trả lời, “Chiếc xe này vốn dĩ là phiên bản hạn chế, không ngờ Thanh Thành lại có. Theo như tình hình chú em nói, bình thường rơi vào khoảng năm trăm đến bảy trăm nghìn, cụ thể phải xem báo giá của các cửa hàng xem sao. Xe của ai thế? Chú em sắp phát tài rồi à?”



Không lâu sau, Đoàn Tiêu gác điện thoại, nhìn Cung Ngũ, vẻ mặt đồng tình nói: “Ngũ à, có phải cậu bị người ta gài bẫy rồi không?”



Cung Ngũ hỏi: “Cậu hỏi có đúng người không đấy?”



“Anh họ tớ đã làm hơn năm năm trong ngành xe hơi. Không thể nói là chính xác một trăm phần trăm, nhưng chắc chắn cũng được tám chín mươi phần trăm.”



Sét đánh ngang tai giữa ban ngày chính là cảm giác của Cung Ngũ lúc này, thế thì sai lệch đến đâu cơ chứ?



Đoàn Tiêu lại gần, nhét bản báo cáo giám định vào tay cô: “Ngũ à, có phải cậu đắc tội người ta rồi hay không? Hay là người nhà cậu gài bẫy cậu? Cậu có chắc chắn đây là bản báo cáo giám định do chủ nhân chiếc xe sang trọng đó để lại không?”



Mặt Cung Ngũ xám như tro, “Không phải thì thế nào? Dù sao thì cũng đã đổ lên đầu tớ rồi. Hơn nữa, họ còn muốn tớ tay không bắt giặc, bảo tớ đi tìm cái tên vị hôn phu hờ kia chi số tiền này. Nhưng nhiều tiền như vậy, sao Bộ Sinh có thể chịu bỏ ra được chứ? Mười triệu đấy, có phải là một nghìn tệ cỏn con đâu?”



Đoàn Tiêu bất lực, đừng nói đến một nghìn, bây giờ cho dù chỉ là một trăm tệ bé tí cậu cũng không móc ra được.



Cung Ngũ vỗ lên bản báo cáo giám định trong tay, nói: “Nhưng dù nói thế nào, tớ cũng không thể mơ mơ màng màng để bị người ta bẫy như vậy được, có đem tớ đi bán cũng không được nhiều tiền đến thế. Ba tớ và Cung gia không phải không biết điều này, nhưng bọn họ không thèm quan tâm đến tớ, muốn tớ đi cầu cứu Bộ Sinh.”



“Nhiều tiền như vậy, họ không muốn chi ra cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa Bộ gia thực sự rất có tiền, tỷ phú có tên trên bảng xếp hạng đấy.” Đoàn Tiêu hít mũi, nói: “Nhưng mà Ngũ này, nếu như Bộ Sinh thực sự chịu bỏ số tiền này ra cho cậu thì sau này có bị cắm bao nhiêu cái sừng thì cậu cũng chỉ có thể nín nhịn thôi đó.”



Cung Ngũ cúi đầu ủ rũ, không nói gì.




Sắc mặt Nhạc Mỹ Giảo trắng bệch, “Ngôn Đình vẫn còn ở trong bệnh viện ư?”



Cung Ngũ gật đầu, “Đúng ạ, nối lại ngón tay rồi. Nhưng không biết có còn dùng được không.”



Cô nói có vẻ thờ ơ lạnh lùng, khiến người ta có cảm giác như cô là một người vô tâm.



Nhạc Mỹ Giảo cũng được coi là một người mẹ tốt, dù sao Cung Ngũ cũng là một tay bà nuôi lớn đến chừng này, đi đâu bà cũng dẫn cô đi theo, nuôi ăn học đầy đủ nên cũng rất quan tâm cô.



Nhưng bà là người phụ nữ khá thực tế, đối với tiền có sự cố chấp mà người bình thường khó mà hiểu được. Khi Cung gia đưa tiền yêu cầu bà ly hôn, bà cảm thấy số tiền đáng giá liền dứt khoát ly hôn. Khi Cung gia đưa tiền để đưa Cung Ngũ đi, bà cảm thấy số tiền vượt quá con số trong lòng bà, thế là Cung Ngũ bị đưa về Cung gia.



Cung Ngũ lớn lên bên cạnh Nhạc Mỹ Giảo, chịu ảnh hưởng sâu sắc từ bà. Cô chính là bản sao Nhạc Mỹ Giảo, thuở còn nhỏ cô có một câu cửa miệng nổi danh ở khu phố: Đừng ai mong cướp được tiền của tôi!



Nay chỉ mới nhoáng một cái đã gánh món nợ mười triệu, ngoài mặt cô có vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra nội tâm lại đang sốt ruột.



“Ba con nói sao?” Nhạc Mỹ Giảo ném bản báo cáo giám định lên mặt bàn.



Cung Ngũ nhún vai: “Mặc kệ con. Lão già cha thì nói cái gì mà đây là chuyện của chi thứ nhất nhà các người, Cung gia không có nhiều tiền thừa như thế. Lão già con thì nói họa do mình gây ra thì tự mình giải quyết, còn nói Bộ Sinh có tiền.”



Nhạc Mỹ Giảo quay người lại: “Ông ta nói để Bộ Sinh đền số tiền này cho con sao?”



Cung Ngũ nhún vai, bĩu môi: “Con là cái gì chứ? Con về Cung gia mới hai tháng, chưa được mấy ngày đã đính hôn với anh ta, đến bây giờ cũng mới chỉ gặp mặt...” Cô giơ ngón tay tính toán, hàm hồ nói: “… cũng chỉ có mấy lần. Có tiền anh ta cũng không chịu đền cho con đâu!”