Công Tước

Chương 6 : Vị hôn thê đắt quá!

Ngày đăng: 18:10 30/04/20


Nhạc Mỹ Giảo nghĩ một lát, “Con về trước đi, để mẹ nói chuyện với Cung Truyền Thế. Chắc chắn là Cung gia đắc tội người ta, đúng lúc con lại gây ra chuyện này nên mới bắt con đổ vỏ thay, nói con còn có Bộ Sinh. Mẹ thấy họ đã nhắm sẵn từ trước là muốn chơi Bộ gia một vố rồi. Nhưng họ cũng không nghĩ xem liệu Bộ gia có đồng ý hay không?”



Cung Ngũ ngẩng đầu lên, nói: “Giết con đi thôi!”



Nhạc Mỹ Giảo tức giận liếc nhìn cô, “Mau về nhà đi, chuyện này chắc chắn Cung gia cũng đang để ý, họ đang đợi con đi tìm Bộ Sinh.”



Cung Ngũ nhảy xuống ghế, còn chưa kịp hỏi bà có tiền hay không đã bị đuổi đi rồi.



Cô nhìn con số trên bản báo cáo giám định, mắt nổ đom đóm. Kiếp này cộng thêm cả kiếp sau nữa cô cũng chưa chắc được nhìn thấy mười triệu, cô tìm đâu ra nhiều tiền như vậy để tiêu chứ?



Thật là tức chết đi được mà!



Cung Ngũ đang lững thững đi trên đường thì bỗng có một chiếc xe giảm tốc độ đi bên cạnh cô, cửa sổ xe phía sau hạ xuống, “Tiểu Ngũ!”



Cung Ngũ quay đầu nhìn, là Bộ Sinh.



Cung Ngũ vẫn luôn cảm thấy Bộ Sinh rất đẹp trai, từ gương mặt cho đến dáng người đều là kiểu đẹp có thể khiến người ta treo lên tường ngày ngày ngắm nghía. Tuy nhiều lúc anh ta cư xử lạnh lùng nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp khiến người ta say mê.



“Lên xe.” Bộ Sinh nói, “Tôi đưa em đi ăn.”



Cung Ngũ liếc nhìn anh, không hứng thú lắm, nói: “Không đói.” Rồi cất bước định rời đi.



“Tiểu Ngũ.” Bộ Sinh lại nói, “Tôi nghe nói em vừa gây ra chút chuyện rắc rối.”



Cung Ngũ dừng bước. Cô suýt nữa quên mất, Bộ Sinh có tiền.



Bộ Sinh nói: “Lên xe đi.”



Tài xế xuống xe, mở cửa sau xe, nghiêng đầu nhìn cô.



Cung Ngũ bước lên xe, dựa vào ghế ngồi, áp mặt vào kính cửa xe, không nói lời nào.



“Ngài Bộ, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Tuy không thích lắm, nhưng Cung Ngũ vẫn ăn no bụng.



Bộ Sinh đưa cô về Cung gia. Xe dừng trước cửa Cung gia, Cung Ngũ tự mở cửa xe đi xuống, tài xế đã xuống xe đành phải mở cửa cho Bộ Sinh.



Cô vẫy tay với Bộ Sinh, nói: “Bye bye.”



Bộ Sinh cúi đầu cười, hỏi: “Không mời tôi vào nhà ngồi chơi một lát sao?”



Cung Ngũ chỉ vào mặt trời trên đỉnh đầu, “Tôi đến giờ ngủ trưa rồi, để lần sau đi.”



Bộ Sinh gật đầu, “Được.”



“Bye bye.”



Nhìn xe Bộ Sinh rời đi, cô mới xoay người bước vào cửa lớn.



“Ngũ tiểu thư.”



Cung Ngũ quần áo lấm lem không thèm để ý đến ai, đi qua phòng khách, trở về phòng ngủ của mình, sau đó đi tắm rửa. Người cô bốc mùi hôi, lúc ăn cơm với Bộ Sinh cô còn cảm thấy mùi trên người mình còn nặng hơn cả mùi đồ ăn. Cô tắm táp sạch sẽ, lấy khăn bông lau tóc xong thì có người gõ cửa. Cô đi ra mở cửa, một người đàn ông trung niên có mái tóc ombre đang đứng trước cửa: “Ngũ tiểu thư, kiểu tóc của cô cần phải sửa lại một chút.”



Cung Ngũ giơ tay lên cào tóc, “Ồ, đợi tôi sấy khô đã...”



“Không cần, cứ để vậy đi, mời Ngũ tiểu thư đến phòng làm tóc.”



Cung gia đông người, bốn năm đại gia đình đều ở sườn ngọn núi này nên gần như thứ gì cũng có đầy đủ.



Cung Ngũ ngồi trên ghế, thợ làm tóc cầm chiếc lược lên đo đạc, thiết kế kiểu tóc thích hợp cho cô. Sau khi xác định kiểu tóc xong, chiếc kéo bay lượn, Cung Ngũ thấy từng lọn tóc mới bị cắt đi tối qua đang rơi xuống.



Cô lo lắng bị cắt thành đầu đinh luôn.