Công Tước
Chương 50 : Cơ hội báo thù đến rồi
Ngày đăng: 18:11 30/04/20
Cung Ngũ nhớ đến gương mặt của lão yêu tinh, cô chẹp miệng nói: “Ba cậu trông không giống sáu mươi tuổi, chỉ tầm ba mươi, bốn mươi tuổi thôi.”
Yến Đại Bảo mặt mày nghiêm túc: “Trong nhà tớ có hai cái tủ lạnh lớn, một cái chứa đầy mặt nạ và các đồ dùng làm đẹp. Mẹ tớ thỉnh thoảng một tuần mới dùng một lần. Ba tớ một ngày đắp mặt nạ hai lần. Vì gương mặt đó, ông còn đặc biệt mở một thẩm mỹ viện, hầu như ngày nào cũng chạy đến đó. Cậu nói xem ông ấy bỏ công sức như vậy, nếu như vẫn có gương mặt của một lão già, ông ấy có xứng với tiền ông ấy bỏ ra hay không?”
Gương mặt Cung Ngũ co rút: “Thì ra là như vậy. Ba cậu thật sự bỏ nhiều công sức vì sắc đẹp!”
Yến Đại Bảo nghiêm túc gật đầu: “Đúng thế. Mẹ tớ có gương mặt trẻ con, cũng không nhìn ra đã có tuổi. Ba tớ rất lo lắng. Ba nói nếu như ba trở nên quá già, mẹ sẽ đi tìm trai bao. Ông phải toàn tâm toàn ý chăm sóc mặt mình. Có ông nói khóe mắt có nếp nhăn nên muốn đi tiêm, bị mẹ tớ mắng mới không đi nữa.”
Cung Ngũ: “…”
Yến Đại Bảo gần như đã hủy hoại hết hình tượng của ba cô. Trong lòng Cung Ngũ, lão yêu tinh sắp trở thành một lão biến thái sợ vợ, thích đẹp sợ xấu.
“Yến Đại Bảo, cậu nói ba cậu như thế không tốt lắm đâu.” Cung Ngũ mắt lờ đờ, quan trọng là đừng nói trước mặt cô mà, ngộ nhỡ truyền đến tai lão yêu tinh, cô bị cắt lưỡi cũng nên.
“Vốn dĩ là sự thật mà! Có một lần, buổi sáng thức dậy, ba tớ làm ầm lên, nói mẹ tớ và tớ không quan tâm ông. Tớ còn cho rằng là ngày tận thế chứ, kết quả phát hiện trên mặt ông mọc một cái mụn. Ông nằm lì trên giường ba ngày ba đêm, cuối cùng mẹ tớ phải bôi thuốc trị mụn, ông mới chịu rời giường.”
Cung Ngũ: “…”
Hai cô gái nói chuyện suốt đoạn đường về kí túc xá. Ba Yến Đại Bảo khiến cho Cung Ngũ mở mang tầm mắt, trời đất bao la chuyện lạ gì cũng có. Thì ra trên đời này vẫn còn một người làm ba như vậy, đúng là thần kinh mà!
Cung Ngũ không nhịn được cho lão yêu tinh một like, chỉ là khổ cho người làm con gái như Yến Đại Bảo mà thôi.
Hai người quay về kí túc xá thì người trong phòng đã đến đủ. Phòng có bốn người thì có ba người cao, chỉ có mình cô gái đến sớm nhất là hơi thấp, mắt hai mí tròn xoe, gương mặt đáng yêu hiền lành.
Cung Ngũ vào trong phòng trước, thấy bên trong rất yên tĩnh. Mặc dù có hai người nhưng cả hai đều im lặng. Nhìn biểu cảm trên mặt họ, có lẽ không nói chuyện gì với nhau. Sau khi hai người vào phòng, hai cô gái trong phòng chỉ ngước mắt nhìn rồi lại tiếp tục cúi đầu làm việc của mình.
An Hổ Phách vội vàng ngẩng đầu xua tay: “Năm lớp mười sức khỏe của tớ không tốt, mẹ tớ cho tớ nghỉ học một năm. Có lẽ tớ là người nhiều tuổi nhất trong lớp chúng ta ấy.”
Yến Đại Bảo lập tức tròn mắt ngạc nhiên: “Thật á?” Cô đặt sữa chua xuống rồi chạy đến, giơ tay vê má của An Hổ Phách: “Da cậu đẹp lắm!”
An Hổ Phách bị Yến Đại Bảo vê má, nước mắt lưng tròng. Mặc dù cô lớn hơn Yến Đại Bảo một tuổi nhưng rất nhát gan, không dám mở miệng nói tiếng nào.
Yến Đại Bảo đã ngồi lại ghế, cười hì hì cắn ống hút, đột nhiên nói: “Tiểu Ngũ, chúng ta đặt tên cho giường của tớ đi.”
Cung Ngũ lập tức trả lời: “Được đấy!”
Yến Đại Bảo đứng dậy, lấy bút viết lên giấy: “Giường của tớ là em gái Bảo.”
“Vì sao chứ?”
“Tớ coi nó là bạn tớ, buổi tối tớ mới ngủ ngon được.”
Cung Ngũ nghĩ một lát, cũng dùng bút viết lên giấy: “Giường của tớ Ngộ Tiểu Lạc. Hồi tớ học mẫu giáo, trên sàn nhà có một hào. Trong lớp có một con bé tên là Tiểu Lạc Lạc nhanh chân cướp của tớ, hại tớ ba tháng mất ngủ. Tớ hận nó cả đời!”
Yến Đại Bảo dựng thẳng ngón tay cái với Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, cậu thật trâu bò!”
“Cơ hội báo thù đến rồi. Tớ muốn bắt cô ta ngày nào cũng bị tớ chèn ép. Hừ!”
* Hồng anh thương: là cây thương có dây tua rua đỏ để tránh máu chạy dọc theo thân thương