Công Tước
Chương 52 : Con thuyền tình bạn
Ngày đăng: 18:11 30/04/20
“Yến Đại Bảo, cậu phải đưa thêm cho tớ hai đồng nữa!”
Yến Đại Bảo trừng mắt: “Còn đòi nữa à?”
“Hai cái tủ điện!” Cung Ngũ giơ hai ngón tay, “Hai cái, cậu nói xem?”
Yến Đại Bảo đành phải lại móc ra hai đồng đưa cho cô.
Cầm được tiền, Cung Ngũ lại dồn sự chú ý về vấn đề ban nãy, bắt đầu cảm thấy đau lòng thay cho Yến Đại Bảo: “Yến Đại Bảo, khăn mặt này giặt sạch còn có thể dùng mà. Nó là đồ có thể tái sử dụng.” Nghĩ một lát, cô trịnh trọng nói: “Không được, quan niệm sống của chúng ta có bất đồng!”
Yến Đại Bảo trừng mắt, “Con thuyền tình bạn lại lật rồi?”
“Lật rồi.” Cung Ngũ vịn vào bàn ngồi xuống, giáo huấn cô: “Yến Đại Bảo, tớ nói cậu nghe. Cậu như vậy quá lãng phí! Có nhiều tiền đi nữa cũng không thể lãng phí như vậy, chắc chắn là do ba cậu dạy cậu, mẹ cậu có biết không? Nếu như bà ấy biết chắc chắn sẽ giáo huấn cậu.”
Yến Đại Bảo nhìn Cung Ngũ rồi lại nhìn đống khăn mặt, chớp mắt nói: “Thế phải làm sao?”
Cung Ngũ nói: “Nhặt lên, đem đi giặt.”
Yến Đại Bảo chống nạnh: “Từ bé đến lớn, ba tớ chưa từng bắt tớ làm chuyện đó.”
“Cho nên cậu như vậy mới không đúng. Cậu nhìn các cậu ấy đi, ai cũng chỉ mang theo một cái khăn mặt đúng không? Dùng xong không thể dùng được nữa có thể làm giẻ lau chân. Lúc đó mới được đi mua khăn mặt mới rửa mặt, cậu nói có đúng không?”
Sau khi giáo huấn Yến Đại Bảo một trận, Cung Ngũ nói: “Đến đây, chưa từng làm không quan trọng, tớ dạy cậu giặt khăn mặt.”
Không muốn con thuyền tình bạn lại bị lật, Yến Đại Bảo ghét bỏ cầm một góc khăn mặt nhấc lên, tìm một cái chậu, giặt khăn mặt dưới sự hướng dẫn của Cung Ngũ.
Giặt xong, Cung Ngũ giơ ngón tay cái với Yến Đại Bảo, nói: “Trẻ con dễ dạy. Yến Đại Bảo, cậu rất có tiềm năng đấy!”
“Đây là cái khăn mặt đầu tiên tớ giặt trong đời.”
“Vậy quần áo của cậu bẩn thì làm thế nào?”
Yến Đại Bảo mở tủ quần áo ra, bên trong là bảy tám bộ quần áo được cất riêng trong túi bọc quần áo chống bụi, vừa nhìn đã biết là quần áo đã được phối đồ sẵn chỉ việc lấy ra mặc.
Cung Ngũ: “…”
Cung Ngũ: “…”
Thì ra là như vậy, Cung Ngũ đã hiểu vì sao An Hổ Phách sợ ba của Yến Đại Bảo như thế rồi.
An Hổ Phách thở dài: “Tớ bị dọa sợ chết khiếp, quên đem sách xuống rồi.”
“Sách gì?”
“Sách tiếng Anh. Tớ vẫn chưa ôn tập.”
Cung Ngũ thò tay vào trong cặp lấy sách ra, đưa đến trước mặt cô: “Tớ bị dọa sợ tay run cầm cập cầm theo sách tiếng Anh xuống này, cho cậu mượn, nhớ trả lại tớ là được.”
Ra khỏi tòa nhà kí túc, Cung Ngũ cúi đầu, ra sức muốn lấy hai đồng tiền xu từ lỗ nhỏ trên cặp ra. Cô về nhà phải đi xe bus mất hai đồng.
Thầy giáo nói dùng thẻ sinh viên được giảm giá ở rất nhiều nơi, đáng tiếc vé xe bus không được giảm giá. Công ty xe bus quá keo kiệt, không phải nên giảm giá 50% sao? Không thì giảm giá 10% hoặc 20% cũng được mà.
Ba lô thì to mà lỗ thì nhỏ. Cô vừa đi vừa đẩy tiền xu lên, cố gắng đẩy lên miệng lỗ thủng. Cô nhìn thấy tiền sắp chui lên, kết quả An Hổ Phách ở bên cạnh bỗng nhiên hét lên: “Tiểu Ngũ!”
Cung Ngũ đang định ngẩng đầu lên thì đầu đã va vào người ta. Mũi bị đập đau điếng, tiền xu khó khăn lắm mới đẩy lên được, lại rơi xuống đáy kêu “leng keng”.
Cung Ngũ tức điên người: “Đi đường không có mắt à?”
Cô bưng mũi, ngẩng đầu nhìn rồi trợn mắt há mồm. Công tước con lười đang vô cùng ngạc nhiên đứng trước mặt cô, anh chậm chạp mở miệng: “Cô Cung Ngũ.”
An Hổ Phách trợn tròn mắt, bịt miệng đứng bên cạnh, trán vã đầy mồ hôi, vừa nhìn đã biết cô lại bị dọa sợ hết hồn.
Cung Ngũ chớp chớp mắt, cười gượng hai tiếng: “Ha ha. Xin chào anh Phí. Xin lỗi nhé! Tôi sơ ý đụng phải anh. Anh đến đón Yến Đại Bảo đúng không? Chắc cậu ấy sắp xuống rồi đấy. Tôi đi trước nhé. Bye bye!”
Nói xong, cô vội vàng lùi sau một bước, lè lười rụt cổ với An Hổ Phách, nhấc chân đi luôn.
Cung Ngũ đi được mấy bước thì công tước đại nhân phía sau mở miệng nói: “Cô Cung Ngũ muốn về nhà sao? Nếu cô không cảm thấy đường đột, tôi nguyện ý tiễn cô một đoạn. Đó chính là vinh hạnh của tôi.”
Cung Ngũ đứng sững, nghi ngờ quay đầu lại. Công tước đại nhân cười với cô nói tiếp: “Đúng lúc tôi có chuyện liên quan đến việc hợp tác, muốn kéo gần quan hệ với ngài Bộ.”