Công Tước

Chương 53 : Bóp chết

Ngày đăng: 18:11 30/04/20


Cung Ngũ đảo mắt, An Hổ Phách vẫn dè dặt đứng bên cạnh cô: “Tiểu Ngũ, cậu có đi không?”



“Cậu đợi một lát.” Cung Ngũ nói một câu với An Hổ Phách rồi đeo ba lô lên lưng, nhìn công tước đại nhân, chỉ vào An Hổ Phách nói: “Hai chúng tôi đi cùng nhau, chắc là không thuận đường đâu.”



Ánh mắt công tước đại nhân dừng trên người An Hổ Phách. “Không sao, vừa vặn tài xế của tôi vẫn chưa quen đường ở Thanh Thành. Nếu như cô Cung Ngũ không cảm thấy đi đường vòng, tôi không ngại dẫn hai cô đi dạo Thanh Thành.” Anh cười ấm áp, “Được chứ?”



An Hổ Phách căng thẳng kéo ống tay áo của Cung Ngũ: “Tớ không đi đâu. Tớ ra cổng trường đi xe bus…”



Cung Ngũ nghiêng người về phía cô: “Cậu bị ngốc à? Có sẵn tài xế mà không dùng? Chúng mình đi xe bus còn phải đổi xe mất hơn một tiếng. Xe riêng chỉ mất nửa tiếng là đến nơi. Sao lại không đi chứ? Đi một mình còn hơi sợ, chúng mình hai người sợ cái gì? Chắc chắn sẽ đưa cậu về nhà trước, cậu nhớ lúc đó xuống xe phải kéo theo tớ nói dẫn tớ đến nhà cậu chơi nhé. Sau đó chúng mình cùng xuống xe, tớ lại đi xe bus về nhà. Quãng đường ngắn hơn, chỉ tốn có một đồng, quá tốt!”



An Hổ Phách trừng mắt nói: “Chỉ một đồng thôi mà, không nhất thiết phải như vậy chứ?”



“Ai nói không cần? Một đồng này là người nhà vất vả tốn biết bao thời gian và công sức kiếm về. Có thể tiết kiệm thì phải tiết kiệm chứ!”



An Hổ Phách chỉ đành gật đầu: “Thôi được rồi.”



Thế là Cung Ngũ trả lời: “Nếu như anh Phí không cảm thấy phiền, chúng tôi cũng không có vấn đề gì. Vậy thì làm phiền anh rồi.”



Bọn họ vừa nói chuyện xong thì Yến Đại Bảo đã đứng ở trong cửa sổ thò đầu ra gọi: “Anh! Tiểu Ngũ!”



Cô vui mừng ra sức vẫy tay với Cung Ngũ: “Đợi tớ! Tớ xuống ngay đây!”



Cung Ngũ vội vàng kéo An Hổ Phách qua một bên, dặn dò: “Cậu nhất định phải nhớ lúc xuống xe kéo tớ theo đấy.”



An Hổ Phách dè dặt gật đầu: “Ừ.”



Không lâu sau, Yến Đại Bảo chạy bình bịch xuống: “Anh! Tiểu Ngũ!”



Cô cười híp mí nhìn công tước đại nhân rồi lại nhìn Cung Ngũ, sau đó nhe răng cười.



Cung Ngũ bị nụ cười của cô làm cho nổi da gà: “Yến Đại Bảo, cậu có ý gì?”



Yến Đại Bảo hất hàm xinh đẹp lên, nói: “Tớ cho phép cậu không đến nhà tớ, cậu lại để cho anh tớ tóm được hả?” Cô khoác cánh tay Cung Ngũ, nói với công tước đại nhân: “Anh, em và Tiểu Ngũ là bạn tốt đấy!”




Công tước đại nhân mở cửa xe: “Mời hai cô.”



An Hổ Phách nhìn Cung Ngũ, Cung Ngũ đẩy cô: “Cậu vào trước đi.”



An Hổ Phách chỉ đành ngồi vào trong trước, Cung Ngũ cũng ngồi vào theo. Công tước đại nhân khẽ cười với cô nói: “Tôi ở ngay phía sau.”



Cung Ngũ ngây người. Ớ? Anh không không đi cùng xe với bọn cô sao?



Cửa xe bị đóng lại, Cung Ngũ quay đầu lại nhìn qua cửa phía sau xe, quả nhiên nhìn thấy công tước đại nhân lên một chiếc xe khác.



Cô chép miệng mỉa mai, cô còn cho rằng công tước đại nhân có ý đồ không tốt, muốn ngồi cùng xe với bọn cô chứ.



An Hổ Phách kéo góc áo cô, vụng trộm liếc nhìn chỗ ngồi phía trước, nhỏ giọng nói: “Tiểu Ngũ, anh của Yến Đại Bảo hình như không phải là người xấu đâu.”



“Yến Đại Bảo quen biết chúng ta, cho dù anh ta là người xấu cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài. Tớ nói cậu nghe, trên mặt người xấu không dán nhãn đâu, cậu đừng chỉ nhìn vẻ bề ngoài, biết chưa?”



An Hổ Phách hoảng sợ gật đầu: “Tớ biết rồi.” Rồi lại hỏi: “Mẹ cậu biết cậu muốn về nhà không?”



“Có lẽ là không.”



“Hả? Cậu không gọi điện thoại báo trước à?”



Cung Ngũ chẹp miệng: “Tớ căn bản không muốn về nhà. Bị ba của Yến Đại Bảo làm cho sợ chết khiếp nên mới có ý định đó. Tớ về thăm mẹ xong sẽ quay lại trường.”



“Ba cậu không có nhà à?”



“Hai cái nhà, chạy về từng nhà tốn biết bao nhiêu tiền đi đường chứ? Đi thẳng đến tìm mẹ là được.”



Về nhà họ Cung cũng chẳng có ý nghĩ gì, lúc nào cũng vắng vẻ, về cũng như không về.



Cung Ngũ ngồi trong xe, bắt đầu móc tiền từ trong lỗ hẹp trên ba lô của cô. Trước khi về nhà phải đi chợ thức ăn mua hai món ăn đem về, như vậy mẹ cô mới không có lý do nói cô ăn uống chùa đuổi cô đi.