Công Tước
Chương 618 : Vị hôn phu của tôi.1
Ngày đăng: 18:18 30/04/20
Đến tối muộn Công tước đại nhân và Lý Nhất Địch mới quay lại. Việc đầu tiên Cung Ngũ làm chính là chạy đi tìm Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo! Có biến!”
Công tước đại1nhân kéo tay cô ngồi sang bên cạnh, “Có biến gì?”
Cung Ngũ thuật lại chuyện nhìn thấy hai người lén lút đứng trước cửa phòng bệnh Yến Đại Bảo. Sợ anh không coi trọng, cô còn8thêm mắm thêm muối vào cho sinh động. “Anh Tiểu Bảo, như vậy có phải là rất khả nghi không?”
Công tước đại nhân cười gật đầu: “Đúng rồi, rất nghiêm trọng, Tiểu Ngũ rất tinh tế.”
Cung2Ngũ kiêu ngạo liếc nhìn anh, hít mũi, “Chứ còn gì nữa, em có thể nhìn thấu được tất cả mọi thứ!”
Khi cô chạy đến nói chuyện với Yến Đại Bảo, Công tước đại nhân và4Lý Nhất Địch lại cùng đi ra ngoài.
Lý Nhất Địch nói: “Tiểu Ngũ nói hai người ở trước cửa phòng bệnh của Đại Bảo hành tung rất kỳ quái, tôi đã cho người xuất hình ảnh trong camera giám sát điều tra rồi. Khu vực này là khu vực cấm, đáng ra không nên có người vào được bên trong mới đúng. Cho nên tôi suy đoán có khi nào trong nội bộ bệnh viện hoặc trong số nhân viên của chúng ta có người bị mua chuộc nên đã hợp tác với chúng không?”
Đối phương không những biết mỗi quan hệ giữa Công tước đại nhân và Yến Đại Bảo mà cũng có ác ý với Lý Nhất Địch. Vừa rồi có nhân viên điều tra tới còn phát hiện cửa sổ phòng bệnh của Yến Đại Bảo có dấu vết bị cạy mở. Lúc đó đối phương hình như muốn vượt qua cửa sổ để làm gì đó, không ngờ Cung Ngũ về nhanh như vậy để không bại lộ nên mới nhanh chóng rời đi.
Cung Ngũ ngồi trên ghế, chân cách mặt đất lắc lư qua lại, nghe màn đối thoại ở ngoài cửa, chớp chớp mắt. Bây giờ Yến Đại Bảo đã không nôn nữa nhưng vẫn đau bụng, vẫn đi ngoài, đi đường không được vững lắm. Gương mặt trắng trẻo mũm mĩm vì phơi nắng ở trại tị nạn mấy ngày nên đen đi đôi chút, có vẻ như đã gầy đi không ít.
Lúc này Yến Đại Bảo đang coi mình như bệnh nhân sai Cung Ngũ làm việc: “Tiểu Ngũ, rót cho tớ cốc nước nóng, tớ khát rồi.”
Cung Ngũ đứng dậy rót nước, còn đổi sang nước ấm, đưa cho cô: “Này.”
Yến Đại Bảo rất hài lòng: “Tiểu Ngũ, tớ muốn ăn thịt.”
Cung Ngũ lườm: “Cậu thấy cậu có ăn nổi không? Vừa mới nôn xong, vẫn còn đang đau bụng mà cậu còn dám ăn thịt à? Cậu không sợ chết thật đấy à?”
Yến Đại Bảo chớp chớp mắt: “Nhưng mà nhưng mà khi tớ ở trại tị nạn, ngày nào cũng phải ăn mì tôm, tớ thực sự rất đói! Tớ muốn ăn thịt!”
Cung Ngũ ngẩng đầu lên nhìn trời: “Ăn thịt chắc chắn là không được. Vừa rồi tớ nghe anh Tiểu Bảo nói cho người đi hầm cháo rồi, nếu như cậu đói thì ăn tạm ít cháo. Chắc chắn cậu còn chưa được ăn gì khác đâu.”