Công Tước

Chương 619 : Vị hôn phu của tôi.2

Ngày đăng: 18:18 30/04/20


Yến Đại Bảo bĩu môi: “Tiểu Ngũ…”



“Cậu có gọi Tiểu Lục cũng không được đâu.” Cung Ngũ hít mũi: “Cậu cũng biết đấy, tớ nghe lời anh Tiểu Bảo. Nếu tớ mà cho cậu ăn thịt thật, chưa nói đến việc anh Tiểu Bảo tức giận, anh Lý cũng tức giận với tớ.”



Yến Đại Bảo đáng thương cúi đầu xuống, xoa bụng nói: “Đói quá…1đói quá… thèm ăn thịt quá…”



Cung Ngũ: “Được rồi, được rồi, cậu đừng giả bộ đáng thương nữa. Tớ đi nói với anh Tiểu Bảo xem nó nấu cho cậu chút cháo thịt được không là được chứ gì?”



Yến Đại Bảo vội vàng gật đầu: “Tiểu Ngũ, cậu là tốt nhất!”



“Thôi đi!” Cung Ngũ híp mắt, quay đầu bước đi. Cô thực sự phục Yến8Đại Bảo rồi.



Buổi tối được ăn cháo thịt như ý muốn, Yến Đại Bảo vô cùng hài lòng. Tuy ăn xong không được bao lâu cô ấy lại chạy đến nhà vệ sinh, khi ra không đứng thẳng người dậy nổi.


Khi hai cô ở bên này rửa tay tiêu độc, Công tước đại nhân và Lý Nhất Địch đã lấy được bản đồ bệnh viện, người phụ trách bệnh viện đang giải thích với họ mấy lối ra vào quan trọng và phối hợp với bố trí nhân viên an ninh của họ.



Một y tá đi giày bằng đi vào, nhìn hai người họ rồi nhoáng một cái đã đi vào nhà vệ sinh kế bên, không bao lâu sau cô nhân viên vệ sinh cầm tấm biển “Đang dọn vệ sinh, vui lòng không sử dụng” đặt trước cửa nhà vệ sinh rồi đóng cửa lại.



Sau khi người phụ trách bệnh viện giảng giải xong thì nói, “Nếu như hai vị còn có chỗ nào cần phối hợp thì cứ việc căn dặn, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”



Công tước đại nhân và Lý Nhất Địch cười, Lý Nhất Địch gật đầu: “Cảm ơn.”



Lý Nhất Địch lấy điện thoại ra thông báo cho đội trưởng đội an ninh bàn bạc cụ thể. Công tước đại nhân ngước lên nhìn nút bấm thang máy, anh quay lại hỏi: “Vừa rồi có ai đi thang máy à?”



Lý Nhất Địch khựng lại, “Có người đi xuống à?”



Công tước đại nhân nhíu mày, đi về phía phòng bệnh: “Đại Bảo!”



Phát hiện Yến Đại Bảo đanh trùm chăn ngủ, còn Cung Ngũ không có trong phòng bệnh.



Anh đi về phía nhà vệ sinh, vừa nhìn thấy tấm biển đặt ở cửa, anh đứng ngoài cửa gọi: “Tiểu Ngũ!”