Công Tước

Chương 66 : Tin tức quan trọng

Ngày đăng: 18:11 30/04/20


Lý Tư Không vô cùng đắc ý, lỗ mũi sắp bay lên đến tận trời.



Cung Ngũ không nhìn anh ta, cô đang đau khổ.



Yến Đại Bảo cẩn thận cắn một ít kem, trong lòng cảm thấy có lỗi với Cung Ngũ. Cô ngồi xuống cạnh Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, cậu còn đau lòng hả?”



“Tớ có thể không đau lòng sao?” Cung Ngũ nhìn cô, “Vậy mà cậu còn ăn được!”



“Mua cũng đã mua rồi, không ăn rất lãng phí. Hơn nữa, tớ đã phải vất vả lắm mới có thể khiến anh tớ đồng ý cho cậu tham gia buổi tiệc mà.”



Cung Ngũ nghĩ đến tay của công tước đại nhân, tâm trạng dần tốt hơn, “Bỏ đi, xem như tớ mua vé vào cửa.” Cô thở dài nói: “Tớ về trường sẽ tuyệt thực một tuần, nhất định phải bù vào số tiền hôm nay!”



Bao lì xì 250 tệ Cung Cửu Dương cho cô, không ngờ lại dùng vào trường hợp này, đau lòng quá!



Lý Tư Không cắn kem: “Tốt quá rồi! Lần sau tôi đến chơi, giám đốc Hứa sẽ nói với tôi, Cung Ngũ vì để tiết kiệm tiền đã mua ba cây kem mà tuyệt thực không ăn cơm nên bị chết đói! Thật tốt! Tôi sẽ không cần nhìn thấy gương mặt keo kiệt của cô nữa rồi!”



Yến Đại Bảo cắn rứt lương tâm, cô kéo áo Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, về trường tớ mời cậu ăn cơm một tuần được không? Nhưng cậu đừng ăn món đắt quá đấy!”



“Cậu nhiều tiền như vậy, lấy khăn mặt lau tay một chút thì vứt đi, cậu còn nói tớ đừng ăn món đắt quá!”



Yến Đại Bảo nói: “Đây không phải gần đèn thì sáng sao, cậu và anh Màn Thầu đều giống nhau, tớ phải tiết kiệm!”



Trong lòng Cung Ngũ thoải mái hơn, “Được rồi! Nói thì giữ lấy lời, không được hối hận!”



Yến Đại Bảo gật đầu: “Ừ.”



Việc làm ăn cả buổi chiều hôm nay đã bị Yến Đại Bảo và Lý Tư Không bao hết. Buổi chiều, Bộ Sinh gọi điện đến, Cung Ngũ chỉ để anh đến đón lúc tan ca.



Yến Đại Bảo chạy đến bên cạnh Cung Ngũ, ghé sát tai cô nói: “Tiểu Ngũ, tớ cảm thấy vị hôn phu của cậu không đẹp trai bằng anh tớ, còn già hơn anh tớ, cậu có muốn trở thành đối tượng của anh tớ không?”



“Anh ấy là vị hôn phu của tớ, cậu lại muốn tớ tìm đối tượng khác, cậu nói xem như vậy có được không?”



“Nếu cậu không làm vị hôn phu của anh ta nữa thì được rồi?”



“Cậu nói đơn giản thật.” Cung Ngũ bĩu môi: “Chuyện bên trong rất phức tạp, Bộ Sinh hiện giờ là bùa hộ mệnh của tớ, tớ không thể rời khỏi anh ấy được. Ôi trời, không thể nói rõ cho cậu được. Mau về đi, cậu nhìn mặt của cậu Hai Lý đi, hết kiên nhẫn rồi kìa.”



“Hết kiên nhẫn cũng vô ích, nếu anh ấy dám ức hiếp tớ, tớ sẽ bảo anh Bánh Bao xử anh ấy!”



“Anh Bánh Bao cũng là con dì cậu sao? Nhà cậu cũng thú vị thật!”



“Còn có cơm nắm nữa. Tớ có chị Cơm Nắm.”



“Sau này tớ có con, tớ nhất định sẽ đặt cho nó cái tên hay tuyệt thế!”



“Ba tớ nói tên của tớ chính là tên hay tuyệt thế!”



Cung Ngũ vội vàng vẫy vẫy tay: “Đại Bảo, mai gặp!”



Yến Đại Bảo nhếch miệng: “Đại Bảo phải gặp mỗi ngày!”



Sau đó cô vui vẻ đi về cùng Lý Tư Không. Bọn họ vừa đi thì khách hàng nhộn nhịp trong câu lạc bộ cũng lần lượt tính tiền ra về, trong vài phút chỉ còn lại một nửa khách.



Giám đốc Hứa cảm thấy lạ, những người này đã hẹn trước với nhau sao?



Bộ Sinh vẫn đứng dựa vào xe, chào hỏi Lý Tư Không và Yến Đại Bảo xong nhưng vẫn không bước tới. Lý Tư Không không muốn gặp anh, anh cũng không muốn tiếp xúc nhiều với nhị thế tổ* như Lý Tư Không, nguyên tắc cơ bản là không được đắc tội.



Anh và Lý Nhất Địch – anh trai của Lý Tư Không có chút giao tình, ngay cả Lý Tấn Dương – ba của anh ta anh cũng đã gặp. Cả nhà họ đều đẹp trai anh tuấn, duy chỉ có Lý Tư Không là khác.



Thấy Lý Tư Không và Yến Đại Bảo rời đi, Bộ Sinh đi đến hỏi: “Cô gái lúc nãy là ai em biết không?”



“Là bạn học của ở cùng kí túc xá với tôi, là con gái của lão thần kinh đã cắt đầu ngón tay của anh Tư, Yến Đại Bảo… Không đúng, là Yến Phá Hiểu.”



Bộ Sinh gật đầu: “Chả trách...”



Cung Ngũ hỏi: “Chả trách cái gì? Anh nói mấy người đó hả?” Nhắc đến cái này, trong lòng Cung Ngũ đầy tức giận, “Mấy người đó định dùng ánh mắt giết tôi. Yến Đại Bảo đánh bida không lại tôi, bọn họ cùng nhau trừng mắt, ép tôi nhường Yến Đại Bảo, thật quá đáng!”



Bộ Sinh mở cửa cho cô lên xe rồi cũng ngồi vào: “Yến Hồi có một cô con bảo bối, ngậm trong miệng thì sợ bị tan ra, cầm trên tay thì sợ bị vỡ, lại không thể để cô ta vào trong túi, càng không thể nhốt trong nhà không cho gặp ai, cách duy nhất là để người của mình luôn ở bên cạnh cô ta, như vậy ông ta mới an tâm. Trước kia đều là nghe người ta nói, không ngờ hôm nay lại thấy tận mắt.”



Cung Ngũ chép miệng: “Thì ra mạng của Yến Đại Bảo đáng tiền như vậy? Vậy mỗi lần tôi cùng cô ấy ra ngoài ăn, có phải ba cô ấy sẽ lo lắng cô ấy ăn bậy bạ mà đau bụng không?”



“Cái này chỉ có ba cô ta mới biết.”



Cung Ngũ mặt ủ rũ, “Mạng của tôi thì không đáng giá như vậy, đi đâu cũng không phải lo lắng. Haiz, khi nào mới có người quan tâm tôi giống như vậy đây.”



Bộ Sinh nhìn cô, “Đợi đến lúc có ngày đó thật, chỉ sợ em sẽ thấy cực kỳ phiền phức. Chúng ta thế này rất tốt, không có kẻ thù, sống thoải mái, chỉ cần có một vài vệ sĩ là được, không cần nhiều người bảo vệ như vậy.”



Cung Ngũ cảm thấy có lí, “Đúng, như chúng ta vẫn tốt hơn. Minh tinh thật đáng thương, yêu đương cũng phải báo cho toàn dân biết, thật vô nghĩa.” Ngập ngừng một chút, cô đột nhiên hỏi: “Mẹ tôi vẫn khỏe chứ?”



Nhắc đến Nhạc Mỹ Giảo, Bộ Sinh dừng lại, ánh mắt hơi bối rối, trầm ngâm một hồi rồi mới nói: “Có lẽ vẫn khỏe.”



Cung Ngũ im lặng không nói gì.



“Mai em vẫn phải đến câu lạc bộ sao?” Bộ Sinh nhìn về phía trước, đổi chủ đề nói chuyện.



Cung Ngũ gật đầu: “Đã nói là thứ bảy và chủ nhật hàng tuần đều đến mà.”



“Ừ, vậy mai tôi đến đón em để em khỏi phải quay về nhà. Buổi tối tôi sẽ đưa em về trường, được không?”



“Đương nhiên là được!”



“Đúng rồi, thứ bảy tuần sau là sinh nhật 18 tuổi của em, tôi đã đặt một hội trường ở Hoàng Triều, đến lúc đó em có thể mời bạn bè đến dự.”



Cung Ngũ trợn tròn mắt, “Tôi nghe nói Hoàng Triều chính là chỗ tiêu tiền của Thanh Thành, là nơi tổ chức tiệc đắt nhất. Anh thật sự đã đặt ở đó rồi?”



Bộ Sinh mỉm cười với cô: “Kiếm tiền không phải để tiêu sao? Chỉ kiếm tiền mà không tiêu thì có ý nghĩa gì?”



“Chỉ thu về thôi, giống như con tỳ hưu ấy.”



“Tôi không phải là dã thú, dĩ nhiên phải tiêu tiền.”



Cung Ngũ suy nghĩ rồi nhắc nhở anh ta: “Tôi sẽ không trả cho anh đâu!”



“Không cần em trả, đây là chuyện tôi nên làm.” Bộ Sinh nhìn cô, nói: “Lễ trưởng thành của Tiểu Ngũ, tôi hi vọng có thể náo nhiệt một chút. Đúng rồi, em thích ca sĩ nào? Để tôi xem có thể mời người đó đến hát cho em nghe không…”



Cung Ngũ kinh ngạc: “Vậy cũng được sao?”



“Chỉ cần có tiền thì dĩ nhiên không thành vấn đề.”



Cung Ngũ cảm thấy mình bị ảo giác, cô nhéo mình một cái cho tỉnh táo hơn rồi mới hỏi: “Bộ Sinh, có phải anh đang lừa tôi không? Thật ra mời đại ai cũng được, chỉ cần là minh tinh là tôi vui rồi! Hahahaha…”
“Không phải tiêu tiền của em, em lo làm gì?”



Cung Ngũ ôm mặt, “Cuộc sống này thật khó khăn, tùy tiện mua một bộ quần áo đã tốn mười ba nghìn. Xem ra việc tìm một người chồng giàu có là rất quan trọng! Nếu không thì sau này tôi chỉ có thể mặt một bộ đồ mười ba tệ thôi.”



Bộ Sinh bật cười thành tiếng: “Ừ.”



Cung Ngũ vội vàng lật xem tiếp quyển album trên tay: “Phải chọn nhanh hai bộ, sau này nói không chừng không còn cơ hội nữa.”



“Không đâu, lúc nào cũng có cơ hội. Em thích bộ nào?”



Cung Ngũ gật đầu giơ tay chỉ vào hai bộ trong đó, “Hai bộ này.”



Bộ Sinh nhìn vào một bộ trong số đó, chau mày: “Bộ này không được.”



“Tại sao?”



Đàn ông thường thích hở nhiều một chút, cô khó khăn lắm mới có dũng cảm chọn bộ đó.



“Em còn nhỏ, không phù hợp. Hơn nữa, dù em mặc thì cũng không vừa.”



Cung Ngũ tức giận: “Tôi có nghiên cứu rồi, ngực nhỏ thì cũng độn lên được! Sao tôi lại mặc không vừa? Tôi không mặc thế này thì làm sao thu hút được người khác?”



Bộ Sinh lại hiếu kỳ: “Tiểu Ngũ, rốt cuộc em muốn thu hút ai?”



Cung Ngũ nhanh chóng lảng sang chủ đề khác: “Không phải muốn thu hút ai, mà là cảm thấy bản thân lần đầu tham gia dạ tiệc nên nhất định phải xinh đẹp, khác với mọi người một chút.”



Nhà thiết kế đã đi ra, vừa đúng lúc nghe thấy lời của cô, liền nói: “Nếu cô Cung thích phong cách đó, tôi có thể dựa trên khí chất của cô để làm một bộ lễ phục tương tự như vậy.”



Cung Ngũ và nhà thiết kế tích cực trao đổi, Bộ Sinh ngồi bên cạnh nhìn, cảm thấy thái độ của cô không đúng lắm. Theo như anh ta biết, cô gái này trước giờ đều không để tâm chuyện quần áo, sao bây giờ đột nhiên lại như vậy?



“Tôi muốn khiêu vũ…” Cung Ngũ nói với nhà thiết kế: “Nên muốn một bộ đồ không gây trở ngại khi khiêu vũ, lại xinh đẹp.”



Nhà thiết kế gật đầu: “Không thành vấn đề, ba ngày nữa đến xem mẫu thử, nếu cô đồng ý thì mười ngày sau sẽ may xong.”



Từ cửa hàng đi ra, Cung Ngũ phấn khởi muốn xem mẫu thành phẩm, Bộ Sinh bên cạnh không ngừng nhìn cô.



Buổi trưa ăn cùng Bộ Sinh ở bên ngoài, lúc ăn xong, cô cúi đầu bấm điện thoại, gửi tin nhắn cho Yến Đại Bảo: [Yến Đại Bảo, lễ phục của tớ đã chọn xong, đẹp lắm, quyến rũ nữa, haha.]



Yến Đại Bảo trả lời: [Tiểu Ngũ giỏi quá! Tớ đợi xem xem, là la la!]



Cung Ngũ rất hài lòng, tâm trạng vô cùng tốt.



Buổi chiều tới câu lạc bộ, trước khi đi cô còn đặc biệt mua ba cây kem đến câu lạc bộ lén lút trả lại.



Cô vừa xoay người thì nhìn thấy Yến Đại Bảo ngồi trong phòng kính, đôi chân nhỏ đang lắc lư, híp mắt nhìn cô, bên cạnh còn có vali của cô ấy. Cung Ngũ ngơ ngác: “Yến Đại Bảo, sao cậu lại ở đây?”



“Tớ đợi cậu cùng đi học!”



Cung Ngũ: “…”



Câu lạc bộ kinh doanh rất tốt, có rất nhiều người đến đánh bi-a. Cô nói với Yến Đại Bảo một câu xong, những người đó liền nhìn cô chằm chằm. Cung Ngũ run cầm cập, vội gật đầu: “Ừ, vậy để tớ đi thay quần áo.”



Yến Đại Bảo ngồi bên cạnh đợi, Bộ Sinh đứng ngoài cửa, thấy cô nhìn anh với ánh mắt đầy vẻ thù địch.



Bộ Sinh cảm thấy thật buồn cười, hình như anh chưa từng đắc tội với vị tiểu công chúa này. Anh cất bước đi tới, “Tiểu Ngũ có người bạn tốt như em, thật là may mắn!”



“Anh không có gì tốt bằng anh trai tôi, sao anh lại là vị hôn phu của Tiểu Ngũ chứ?”



Bộ Sinh nhíu mày: “Có lẽ là do cơ duyên trùng hợp nên tôi may mắn hơn.”



“Vậy anh có thể đừng làm vị hôn phu của Tiểu Ngũ nữa không?”



“Tại sao?” Bộ Sinh cười híp mắt hỏi.



“Vì anh trai tôi thích Tiểu Ngũ!”



Đứa trẻ này nhất định là rất được cưng chiều, rõ ràng là cướp giật mà nói như đúng rồi. Bộ Sinh có chút buồn cười, xem như đã biết vì sao Tiểu Ngũ nhất định muốn có bộ lễ phục xinh đẹp, tám phần là bị cô gái này ảnh hưởng: “Tôi thì không sao, nhưng Tiểu Ngũ không đồng ý, tôi cũng hết cách.”



Yến Đại Bảo mím môi: “Có phải Tiểu Ngũ đồng ý thì anh sẽ không làm vị hôn phu của cậu ấy nữa?”



Bộ Sinh gật đầu: “Ừ, đúng vậy!”



Vì lời này của Bộ Sinh mà sau khi Cung Ngũ đi ra liền gặp xui xẻo lớn.



Yến Đại Bảo đuổi theo Cung Ngũ bảo cô đồng ý, đầu óc của Cung Ngũ phút chốc như bị bổ làm đôi, “Yến Đại Bảo, cậu đừng lèm bèm nữa, tớ rất đau đầu! Chuyện này rất phức tạp, không chỉ vài câu là rõ ràng được.” Cô lại quay ra hỏi Yến Đại Bảo: “Cậu có đánh bida không?”



Cung Ngũ chuyển chủ đề thành công, Yến Đại Bảo liền tạm thời quên đi chuyện kia.



Buổi chiều, câu lạc bộ lại bị Yến Đại Bảo bao hết. Sau khi tan ca, hai người cùng trở về trường, còn đuổi Bộ Sinh đi.



Bộ Sinh nhìn thấy nhiều người và xe đi theo như vậy, anh thấy mình không cần thiết đi cùng, đi tới gõ cửa xe Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho tôi.”



Cung Ngũ vẫy tay với anh, Yến Đại Bảo giục tài xế: “Đi nhanh, đừng nói nữa.”



“Ngài Bộ, giờ chúng ta đi đâu?” Tài xế của anh hỏi.



Bộ Sinh vẫn đứng yên tại chỗ, sau đó lấy điện thoại ra ấn một số, vẫn không có tín hiệu.



Anh cúi đầu soạn tin nhắn: [Tiệc sinh nhật mười tám tuổi của Tiểu Ngũ đặt ở lầu một Hoàng Triều, thời gian từ trưa đến tối. Em nhớ tới tham gia, yên tâm, tôi sẽ không làm phiền em.]



Anh gửi tin nhắn đi, đợi một hồi sau vẫn không thấy tin nhắn trả lời.



Anh lại soạn tin nhắn: [Mỹ Giảo, nhận được tin nhắn thì trả lời lại.]



Anh đợi một hồi nhưng vẫn không thấy trả lời.



Trong mắt anh xuất hiện sự thất vọng, anh nắm chặt hai tay đấm vào nóc xe, tài xế giật cả mình, vội vàng đi ra xa một chút.



Bộ Sinh chống tay lên nóc xe, ổn định lại tâm trạng, bấm một số điện thoại: “Giờ đến khách sạn, lát tôi sẽ đến.”



Không đợi đối phương trả lời, anh cúp máy, mở cửa ngồi vào xe.



Hai mươi phút sau, anh xuất hiện trước cửa phòng của một khách sạn nào đó. Cửa phòng được mở ra, Tô Linh Châu mặc đồ ngủ đứng trước cửa, mùi sữa tắm thơm phức xông vào mũi. Bộ Sinh ngẩng đầu nhìn cô ta, nhấc chân bước vào trong.



Cửa phòng bị đóng lại, phát ra âm thanh vang dội.



* Nhị thế tổ: chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp.