Công Tước

Chương 67 : Yến đại bảo, cậu thật giỏi!

Ngày đăng: 18:11 30/04/20


Trong phòng 303 kí túc xá nữ Khoa Tiếng anh trường Đại học Thanh Thành, bốn cô gái đều có mặt ở đó.



Yến Đại Bảo nằm trên giường, bên cạnh gối còn có vài chiếc phong bì màu sắc tươi sáng. Cô hiếu kỳ mở một phong bì ra xem, vừa xem vừa nói: “Ai thế này? Dùng tiếng Anh viết thư tình, quá nhiều lỗi ngữ pháp!”



Cung Ngũ nằm đối mặt với Yến Đại Bảo, nghe thấy tiếng Yến Đại Bảo, cô liền ngẩng đầu lên nhìn: “Ngữ pháp gì?”



“Cậu học tiếng Anh, ngữ pháp tiếng Anh mà cậu không biết sao?”



“Tớ nhờ quan hệ mà! Có người viết thư tình cho cậu hả? Thời đại gì rồi mà còn viết thư tình. Dùng giấy viết thư tình thật sự chẳng có chút thực tế nên cậu đừng để ý, đa số đều có tà tâm nhưng lại không có gan, nhà nghèo lại không dám vung tiền ra với con gái.”



“Tiểu Ngũ, tớ cảm thấy cậu nói không đúng, nhỡ những tên tiêu tiền như nước kia là nhị thế tổ thì sao? Giống như anh Màn Thầu của tớ chẳng làm gì cả, đều do anh Bánh Bao kiếm tiền. Ngày nào anh ấy cũng đi chơi, thỉnh thoảng sẽ ra nước ngoài, những chuyện khác thì đều không biết, chỉ biết tán gái thì tốt chỗ nào chứ? Dì tớ rất ghét anh Màn Thầu.”



“Một người có điều kiện tương đối, dĩ nhiên sẽ chọn người có tiền rồi.”



“Tiểu Ngũ, anh Màn Thầu là nhị thế tổ, cậu đừng thích anh ấy. Anh tớ là tốt nhất, vừa thông minh, vừa biết kiếm tiền, còn rất dịu dàng, quan trọng nhất là ngón tay anh ấy rất dài!” Nhắc đến chuyện này, Yến Đại Bảo vội vàng ló đầu ra, nói với Lam Anh và An Hổ Phách: “Đúng rồi, tuần này nhà tớ có tiệc, tớ mời Lam Anh và Hổ Phách đến dự. Đến lúc đó các cậu trang điểm đẹp một chút, nhưng không được đẹp hơn Tiểu Ngũ!”



Lam Anh lạnh lùng gật đầu, An Hổ Phách mặt đầy kinh ngạc: “Tớ sao? Tiệc gì thế, tớ không đem lễ phục theo!”



Yến Đại Bảo đáp: “Không sao, tối thứ bảy cơ, buổi sáng cậu có thể về nhà lấy.”



An Hổ Phách: “Ừ, được rồi.”



Lam Anh nhìn Yến Đại Bảo, lại nhìn bức thư tình được mở ra trên tay cô, đột nhiên nói: “Mấy cái này ở đâu ra? Tớ từng nhìn thấy ở chỗ Tần Tiểu Ngư phòng bên cạnh.”



Yến Đại Bảo trừng to mắt: “Không lẽ bọn họ gửi một bức thư tình đến nhiều cô gái cùng lúc sao?”



Cung Ngũ không có thư tình, nói mát: “Nói không chừng một bức thư tình rải khắp thiên hạ, có khi lại bắt được một kẻ đại ngốc, hahaha…”



Yến Đại Bảo tức giận, hung hăng vò lá thư tình thành một cục, vứt vào sọt rác bên cạnh cửa, không bay vào trong mà văng ra ngoài.



“Đừng xem nữa, tớ đang muốn ra ngoài, để tớ giúp cậu đem vứt là được.” Lam Anh đi qua, lấy hết mấy lá thư chưa mở ra xem trên đầu giường của cô, nhân tiện thu dọn hết rác ngoài cửa, bỏ vào túi rác đi ra ngoài: “Tớ đi vứt rác.”



Sau khi trở về, mặt cô ta không có chút cảm xúc nào: “Tớ ra ngoài một chuyến.”



Ba người còn lại đều chỉ đáp lại một tiếng, ai cũng bận lo chuyện của mình.



Buổi tối trước giờ đi ngủ, Lam Anh mới trở về. Ngày hôm sau đi học, Cung Ngũ và Yến Đại Bảo nghe được một chuyện, tối qua trong trường không biết từ đâu xuất hiện năm kẻ lưu manh đánh một ban nam khoa văn và hai bạn nam khoa thể dục một trận, một bạn khoa thể dục bị đánh nặng nhất, phải nhập viện, ngày thứ hai không thể lên lớp.



Trường học bắt đầu điều tra, kết quả lại chẳng tra ra được gì.



Cung Ngũ và Yến Đại Bảo chụm đầu vào nhau nghe rất chăm chú. Yến Đại Bảo còn hỏi: “Đám lưu manh đó tại sao cứ thích đánh con trai? Con gái cũng có người khiến người ta chán ghét mà.”



Lam Anh ngồi sau lưng cô hỏi nhỏ: “Con gái có ai không tốt?”



Yến Đại Bảo thuận miệng nói: “Cô gái học Khoa thanh nhạc lần trước lên hát trong lễ đón tân sinh viên đó. Tuần trước đi lấy nước, nhìn thấy tớ và Tiểu Ngũ, ánh mắt cô ta rất khác thường. Tớ và Tiểu Ngũ lại chẳng đắc tội gì với cô ta!”



Cung Ngũ gật đầu phụ họa: “Đúng thế! Loại đó mới đáng ăn đánh.”



Lam Anh chậm chạp rụt cổ lại.



Vài ngày sau lại có tin tức: Mỹ nữ tài năng của Khoa thanh nhạc, tối qua trên đường đi lấy nước, giữa đường xảy ra tranh chấp với người khác, bị người đánh sưng nửa bên mặt, hôm nay không dám bước ra khỏi ký túc xá.



Cung Ngũ đắc ý, chống nạnh cười lớn: “Cái miệng con quạ này của tớ nói là chuẩn ngay! Sau này người khác không được đắc tội với tớ, nếu không tớ sẽ cho người đó xui xẻo! Hahaha…”



Vì chuyện này, Yến Đại Bảo còn đáng thương cầu xin Cung Ngũ một lúc, để sau này cô đừng nói lời xui xẻo với cô ấy.



Suốt cả tuần, Cung Ngũ đều ở trong trạng thái chờ đợi. Thứ tư nhận được thông báo đến xem mẫu lễ phục, Cung Ngũ cảm thấy hơi lãng phí tiền xe buýt nên nhờ họ gửi hình vào điện thoại của Yến Đại Bảo, hai người cùng nghiên cứu xem nên sửa chỗ nào.



Cả tuần nay, ngoài việc trong trường có vài vụ đánh nhau ầm ĩ, có thể nói tất cả đều rất yên bình.



Chớp mắt đã đến thứ sáu, Bộ Sinh rút kinh nghiệm chuyện lần trước nên trước khi đến anh đã gọi điện thoại hỏi Cung Ngũ và đến đón cô rất sớm.



Cung Ngũ nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chào tạm biệt Yến Đại Bảo: “Bộ Sinh đến đón tớ, tớ xuống trước đây!”



“Tiểu Ngũ, cậu không đợi tớ đi cùng sao?”



“Bộ Sinh đợi ở dưới rồi, tớ không đợi cậu nữa!” Cung Ngũ mang giày vào, chớp mắt đã chạy đi mất.



Yến Đại Bảo không vui, bĩu môi: “Tiểu Ngũ thật không có nghĩa khí chút nào hết!”



An Hổ Phách sợ gặp phải ba của Yến Đại Bảo nên vội vàng đeo ba lô bỏ chạy, trong ký túc xá chỉ còn lại Yến Đại Bảo và Lam Anh.



Yến Đại Bảo nhìn Lam Anh, nói: “Lam Anh, ngày mai cậu nhớ đến nhà tớ đấy! Đến lúc đó tớ gửi địa chỉ cho cậu.”



Lam Anh ngẩng đầu: “Ừ.”



“Cậu…” Yến Đại Bảo còn chưa nói xong thì đã nghe thấy tiếng đá vào cửa “cạch” một cái, sau đó giọng nói hung hăng của ba cô truyền đến: “Yến Đại Bảo!”



***



Cung Ngũ xuống dưới thì nhìn thấy Bộ Sinh đứng trước cửa ký túc xá, so với bạn trai của những nữ sinh khác thì Bộ Sinh thật sự rất xuất chúng. Cô mím môi, nhìn anh chằm chằm một lúc.



Biểu cảm của cô khiến cho Bộ Sinh bật cười: “Sao thế? Ánh mắt gì đây?”



Cung Ngũ đi tới vỗ vai anh, cười hì hì nói: “Nhìn anh thật đẹp trai! Chỉ tiếc là không biết đánh đàn piano.”



“Cố chấp với đàn piano vậy sao? Có cần tôi đăng ký một lớp cho em đi học không?”



Cung Ngũ bĩu môi, “Đừng, tôi không có thời gian học đâu.” Cô vẫy tay: “Về nhà nhanh thôi.”



Sau khi lên xe, cô lại nhìn Bộ Sinh: “Tôi vẫn muốn đến chỗ mẹ.”



Bộ Sinh trầm ngâm không nhìn cô, một lâu sau mới nói: “Mẹ em sẽ không vui nếu em thường xuyên qua đó.”



“Tôi là con của mẹ, đừng bắt tôi không được đến thăm bà có được không?” Cung Ngũ mím môi, tâm trạng lập tức không vui: “Mẹ tôi là vậy, thường lo lắng tôi sẽ làm ba không vui, không chiếm được ưu thế khi thừa kế tài sản của nhà họ Cung. Mẹ không nghĩ rằng ba vốn chẳng có tình cảm với tôi, dù cho tôi trở về nhà họ Cung mỗi ngày thì tài sản có được cũng không bằng người khác. Tôi lại không tham lam, đến lúc đó cho tôi một ít là được, tôi không cần nhiều đâu.”
Cung Ngũ nhìn cô ấy một cái, cảm thấy Yến Đại Bảo thật sự là một cô gái tốt bụng khờ khạo, nói cái gì cũng tin.



Xe chạy đến trước cửa của một căn biệt thư ngoài ngoại ô, mấy đống phân chó vẫn còn nguyên ở đó. Cung Ngũ cảm thấy rất quen thuộc, không tự chủ được mà chặc lưỡi, “Yến Đại Bảo này, nhà cậu nuôi chó phải không?”



Yến Đại Bảo xuống xe, vui vẻ nói: “Đúng vậy, anh tớ nuôi ba con chó lớn, rất dễ thương!”



Trong lòng Cung Ngũ thầm nhủ một câu, thật đáng sợ!



“Sao cậu lại biết? Anh tớ nói với cậu sao?”



Cung Ngũ mặt lạnh lùng: “Không phải, tớ từng bị chó mà anh cậu nuôi đuổi.”



Yến Đại Bảo: “…”



Sao cô lại không biết từng có chuyện này xảy ra chứ?



Cửa biệt thự của nhà họ Yến là một quảng trường lớn, trước quảng trường có một bức tượng thiên nga xấu đến quỷ khóc thần sầu kinh thiên động địa.



Tài xế lái xe vào bãi đỗ, Cung Ngũ chỉ vào bức tượng thiên nga hỏi: “Yến Đại Bảo, tớ muốn hỏi lâu lắm rồi, bức tượng trước nhà cậu là ai nặn ra thế? Nhìn rất là…”



Yến Đại Bảo ngước cổ lên nhìn, hết sức vênh váo nói: “Dĩ nhiên là tớ rồi! Ba tớ từng nói, lúc tớ học mẫu giáo đã rất giỏi thủ công, con thiên nga đó là bức tượng đầu tiên tớ nặn ra, vì thế giữ lại làm kỷ niệm. Cậu thấy đẹp không?”



Cung Ngũ không tiếp tục hỏi nữa, chỉ giơ ngón trỏ tán dương, dối lòng mà gật đầu: “Rất có cảm giác nghệ thuật.”



“Ba tớ cũng nói vậy.” Yến Đại Bảo kéo lấy cổ tay cô, nói: “Đi thôi, vào trong thôi nào!”



Tầng một của biệt thự được trang trí thành sảnh tiệc, phong cách trang trí rất thanh lịch, trang nhã, bên trong đã có không ít người đến. Người ngồi người đứng, ai cũng mặc đồ vest lễ phục, nam thanh nữ tú, Cung Ngũ nhìn thấy liền sững sờ.



Chính giữa đại sảnh được chừa ra một khoảng trống, vừa nhìn đã biết được dùng để khiêu vũ. Một góc còn bày một chiếc đàn piano trắng, cạnh đó còn có một cô gái mặc đầm trắng ngồi đàn giai điệu du dương. Cạnh cô ấy còn có một người đàn ông đang kéo đàn vi ô lông phối hợp, ngồi sát tường còn có một nhạc công khác.



Cung Ngũ cảm thán một câu: “Yến Đại Bảo này, nhà cậu thật là to!”



Nhà họ Cung còn to hơn nhưng có nhiều người sinh sống nên phải chia năm sẻ bảy.



Yến Đại Bảo trả lời: “Mẹ tớ nói đây là nhà tổ của gia đình ba tớ. Tớ cũng cảm thấy rất đẹp. Nói riêng cho cậu biết, nhà tớ còn có cả tầng hầm, vừa to vừa rộng.”



Cung Ngũ gật đầu: “Nhà cậu thật là hoành tráng!” Hai người ngồi cạnh không nói gì, Yến Đại Bảo đứng dậy: “Tiểu Ngũ, sắp bảy giờ rồi, tớ phải đi thay lễ phục đây, cậu qua đó lấy chút gì ăn đi. Lam Anh và An Hổ Phách chắc cũng sắp đến rồi, cậu đợi tớ nhé!”



Cung Ngũ gật đầu, “Cậu đi đi.”



Lễ phục của Cung Ngũ màu bạc, chỉ lộ ra phần vai trước và sau, dài đến đầu gối, chỗ cần che hay không cần che đều bị che lại hết. Nhà thiết kế nói đây là ý của ngài Bộ, nói cô tuổi còn nhỏ, loại quá gợi cảm sẽ không hợp với cô.



Khi cô cầm lấy lễ phục suýt nữa thì tức vẹo cả mũi, đã nói là phải quyến rũ một chút, ai thấy cũng yêu, khiến cho soái ca phải quỳ gối cạnh chân váy cô mà?



Trước sau đều bị che lại hết, cô lấy cái gì thu hút công tước đại nhân khiêu vũ cùng cô đây? Cô lấy gì để so với người khác đây? Rất may là phần eo được cắt đi tạo ra hai khoảng trống, nếu không thì cô chỉ muốn đập đầu chết quách đi cho xong.



Cô buồn bã đi đến khu ăn uống, lấy đĩa chọn vài loại trái cây mình thích, bưng đến sofa ngồi xuống ăn, vừa ăn vừa quan sát tình địch. Không nhìn thì không lo, nhìn xong rồi cả người cảm thấy không ổn. Những cô gái đến đây đã đẹp thì thôi đi, tại sao vòng một của ai cũng giống như cái màn thầu lớn có thể móc ra để cắn vậy?



Cô cúi đầu nhìn xuống vòng một của mình, buồn bã suy nghĩ có cần chạy vào nhà vệ sinh để độn lên không, nói không chừng có thể độn ra được đường cong quyến rũ.



Đang buồn rầu thì nhìn thấy một bóng người đang chạy về phía cô, An Hổ Phách mặt như trút được gánh nặng đứng trước mặt cô: “Tiểu Ngũ, cậu cũng đến à? Tớ lo lắng chết được, tớ còn nghĩ chỉ có mình tớ đến chứ.”



Cung Ngũ nhích mông qua để cô ấy ngồi xuống, “Sao có thể một mình? Ở đây có rất nhiều người mà.”



“Người thì nhiều nhưng mà tớ có quen ai đâu!” Chóp mũi và trán của An Hổ Phách đều là mồ hôi, người cô ấy không cao, lễ phục rất vừa người, vừa nhìn đã biết được may theo số đo của cô ấy. Cung Ngũ kề sát lại trước mặt An Hổ Phách, trừng mắt nhìn chằm chằm hỏi: “Mục tiêu của cậu có phải là anh trai của Yến Đại Bảo không?”



An Hổ Phách vội vàng lắc đầu: “Mục tiêu gì chứ? Tớ chỉ muốn đến tham dự tiệc thôi.”



Cung Ngũ hài lòng gật đầu: “Không tranh với tớ là được.”



An Hổ Phách lén liếc nhìn cô: “Thì ra là cậu đến cướp anh trai của Yến Đại Bảo à? Tớ nói này, người muốn cướp anh trai của Yến Đại Bảo rất nhiều, cậu xem, người đó, người đó, còn có người đó, ai cũng muốn như cậu hết!”



Cung Ngũ trừng mắt: “Sao cậu biết?”



“Lúc tớ đến mẹ tớ hỏi là nhà ai, sau khi tớ nói ra thì bà ấy nói vậy, bảo tớ đừng nhiều chuyện, giữ quan hệ tốt với bạn bè là được, những chuyện khác không cần quan tâm.”



Cung Ngũ xoa đầu An Hổ Phách: “Đứa trẻ ngoan nên nghe lời mẹ dạy bảo.”



“Vậy mẹ cậu bảo cậu đi cướp anh trai của Yến Đại Bảo à?”



Cung Ngũ chán ghét nhìn cô ấy một cái “Mẹ tớ mà biết nhất định sẽ đánh gãy chân tớ. Tớ đâu có muốn cướp anh trai của Yến Đại Bảo, tớ chỉ muốn sờ tay anh ấy thôi.”



“Tay thì có gì để sờ?”



“Cậu thì hiểu cái gì? Một người đàn ông, ngoài mặt gương đẹp trai thì tay cũng rất quan trọng. Cũng giống như đối với phụ nữ, ngoài gương mặt xinh đẹp thì vòng một cũng rất quan trọng.”



Ánh mắt An Hổ Phách đầy sự nghi ngờ, hoàn toàn không biết Cung Ngũ vui vẻ vì cái gì.



Bên này hai cô đang thì thầm nói chuyện, bên phía dàn nhạc đột nhiên đổi giai điệu, từ giai điểu nhẹ nhàng ban đầu chuyển sang tiết tấu nhanh hơn.



Khi Cung Ngũ và An Hổ Phách ngẩng đầu lên thì phát hiện khách đến đã khá nhiều. Cung Ngũ và An Hổ Phách vẫn đang tìm Lam Anh thì đột nhiên Yến Đại Bảo nhảy ra, cười hì hì nắm lấy cổ tay Cung Ngũ, “Tiểu Ngũ!”



Sau khi Yến Đại Bảo đi ra thì tình hình hoàn toàn khác trước đó. Vừa rồi lúc đi đón Cung Ngũ, cô giống như cô hàng xóm xinh đẹp, giờ xuất hiện lần nữa thì giống như tiểu công chúa đường hoàng bước ra từ lâu đài, đi đến đâu cũng thu hút ánh nhìn của người khác.



Quần áo của Yến Đại Bảo rất đẹp, lễ phục màu trắng ôm sát ngực, để lộ ra bờ vai trắng nõn và cổ mịn màng, váy xếp tầng để lộ đôi chân nhỏ trắng mịn. Cung Ngũ nhìn cô, sau đó nhìn lại mình, tức vẹo mũi.



Yến Đại Bảo kề sát vào tai cô, nói: “Anh tớ đang thay đồ, một lát sẽ đến. Cậu yên tâm, tớ sẽ tạo cơ hội cho cậu!”



“Đại Bảo, tớ hi vọng vào cậu đấy, cậu đừng để tớ thất vọng!”



“Bảo đảm là không!” Yến Đại Bảo mím môi gật đầu: “Cậu đợi đi.”



Cung Ngũ đang định mở miệng thì nghe thấy bên kia đang ồn ào náo nhiệt, Yến Đại Bảo vội quay đầu lại: “Tiểu Ngũ, anh tớ đến rồi!”