Công Tước

Chương 756 : Không chết được

Ngày đăng: 18:19 30/04/20


“Tiểu Ngũ...” Công tước đại nhân cúi thấp đầu.



“Anh Tiểu Bảo!”



Công tước đại nhân chỉ gọi một câu rồi không nói gì nữa, nhưng Cung Ngũ vẫn rất cao hứng, nếu như anh không nói gì cô mới sợ, nếu như thỉnh thoảng anh gọi một tiếng, cô vẫn rất vui.



“Anh Tiểu Bảo! Nếu như anh đói thì phải nói nhé, trừ không có thuốc ra, chúng ta có rất nhiều đồ ăn. Chỉ cần anh kiên trì đến căn cứ, đủ cho anh ăn no, anh Tiểu Bảo anh có thể kiên trì không?”



Công tước1đại nhân: “Có thể...”



Đầu óc hỗn độn, khó chịu gần như muốn nổ tung, xung quanh yên tĩnh như vậy, yên tĩnh đến nỗi khiến anh tưởng rằng thế giới không tồn tại. Chỉ có lúc tiếng cổ vang lên, anh mới biết hóa ra tất cả đều ở đây. Giọng nói của cổ vang lên rõ ràng bên tai, anh biết tình hình của bọn họ rất tệ hại. Cô nói, anh nghe lời, cô sẽ cao hứng, cô sẽ cảm thấy bớt lo, cô sẽ tràn đầy hi vọng...



Không mở được mắt ra, đầu8nặng trịch như đá, giống như có một ngọn núi lớn đè lên trên trán anh.



“Anh Tiểu Bảo, đến giờ ăn cơm rồi!” Cung Ngũ ngồi trên lưng lạc đà bóp vỡ bánh quy ra thả vào nắp bình nước, đổ nước vào ngâm cho mềm ra, đỡ đầu anh lên đổ vào trong miệng anh. Thấy anh nuốt xuống, Cung Ngũ cao hứng nói: “Sao anh Tiểu Bảo lại giỏi như vậy chứ, ăn hết rồi này. Ăn thêm một cái bánh quy nữa nhé... Đây là bánh quy em thích ăn nhất, là bà2Sandy chuẩn bị cho em đấy. Em có tầm nhìn xa trông rộng đúng không anh Tiểu Bảo? Anh nhớ nhé, bây giờ em chia cho anh ăn, sau này anh phải mua nhiều bánh quy cho em ăn đấy nhé...”



Đút cho anh ăn xong bốn cái bánh quy, Cung Ngũ nhìn ba miếng còn sót lại, cổ chặc lưỡi. Bình thường đồ ăn ngon hơn thế này nhiều cô cũng không nhìn lấy một cái, nhưng bây giờ nhìn thấy cái gì cũng muốn ăn, cô chỉ muốn cắn vào cánh tay mình một cái4cho đỡ thèm, đói quá.



Cố gói ba miếng bánh quy còn sót lại nhét vào trong túi xách, lại kiểm tra nước uống, suy nghĩ một chút, cô quay đầu lại hỏi: “Saiwen, anh còn nước uống không?”



Saiwen ngẩn ra một chút rồi vội vàng cẩm túi nước lên: “Vẫn còn một chút, Ngũ tiểu thư hết nước rồi à?”



Cung Ngũ lắc đầu, “Anh có nước thì tốt rồi, anh phải chống đỡ đến sáng sớm ngày mai, uống hết sẽ không còn nữa đầu”



Saiwen gật đầu: “Được.”



Cung Ngũ đeo túi lên, tiếp tục dắt lạc đà đi về phía trước. Đi quá nửa đêm, đúng lúc Cung Ngũ mệt mỏi muốn ngủ, suýt nữa ngã từ trên lưng lạc đà xuống thì có nhìn thấy phía trước xuất hiện những đốm sáng nhỏ. Cung Ngũ kích động, kêu lên một tiếng: “Chúng ta đến rồi!”




mà đến, đáng tiếc thứ chúng tôi gặp được lại là một cảnh tượng khác. Tôi hi vọng có thể gặp được tổng chỉ huy, tôi tin rằng tôi sẽ không làm cho các anh thất vọng”



Nói xong, cô từ từ đi về phía trước, tầm mắt quét qua nhà của hai bên, binh lính đứng vây xem đây trên tầng hai của ngôi nhà, nhìn chằm chằm cô như nhìn một sinh vật ngoại lai.



Sau đó có người đi tới phía cô, “Cô có thể cung cấp cho chúng tôi cái gì?” Hắn quét tầm mắt qua cô, “Cô không thỏa mãn được mấy người, mà bây giờ cô lại không có tiền”



Cung Ngũ hất cằm lên, nhìn hắn cười, “Anh là tổng chỉ huy ở nơi này à?”



Người đó lắc đầu: “Không phải.”



“Thứ tôi có thể cung cấp nhiều hơn so với anh tưởng tượng nhiều. Tôi bây giờ chính là con dê con đợi làm thịt...” Ánh mắt cô quét qua sủng đeo bên hông hắn, “Các anh có biết quốc gia chế tạo súng trên thế giới này không?”



“Cô không lừa được chúng tôi đâu, cô là một người phụ nữ phương Đông, nơi đó không phải là đất nước của súng ống”



Cung Ngũ cười: “Tôi đến từ phương Đông, nhưng chồng tôi sống ở một gia tộc chế tạo súng. Điều này không màu thuẫn. Tôi nhất định phải gặp được tổng chỉ huy mới có thể đồng ý cung cấp nhiều tin tức hơn”



Sau đó Cung Ngũ ném cái túi vải xuống đất, cổ ôm một khẩu súng trong tay, đám đàn ông đang xúm lại gần lại tản ra, súng xung quanh cũng nhao nhao nhắm vào cô.



Cung Ngũ đứng yên không nhúc nhích, họng súng từ đầu đến cuối hướng xuống đất. Cô tháo tay quay ném xuống đất, tiếp đó, cô tháo súng trong tay thành từng linh kiện nhỏ. Cuối cùng cô từ từ giơ tay lên, làm ra động tác đầu hàng, “Đây là thành ý của tôi, tôi chỉ muốn nói cho các anh biết, chồng tôi đến từ một gia tộc chế tạo súng, tôi chỉ học sơ sơ mà thôi, không hề nói dối”



Súng đang giơ lên từ từ buông xuống, người vừa rồi nói chuyện nhìn chằm chằm một lúc, sau đó vẫy tay với người phía sau, thấp giọng nói câu gì, tiếp đó người kia xoay người chạy đi.



Không bao lâu, người kia lại chạy trở lại, nói nhỏ mấy câu bên tai hắn, rồi nhìn Cung Ngũ, nói: “Cô đi theo tôi.”



Cung Ngũ đạp qua linh kiện trên mặt đất, cùng tên kia đi qua đó. Những người còn lại vậy tới cẩm vỏ súng lên xem, bên trong không có một viên đạn nào cả.