Công Tước

Chương 757 : Không chết được

Ngày đăng: 18:19 30/04/20


Sau hai dãy nhà cửa là bãi tập cỡ lớn, sau bãi tập còn có một dãy nhà nữa, người kia dẫn Cung Ngũ đi về phía dãy nhà.



Cung Ngũ hít sâu một1hơi, đi sát theo hắn.



Sau đó bọn họ dừng lại trước mặt một căn nhà mái bằng bình thường, Cung Ngũ có chút cảnh giác. Thấy bọn họ giơ tay lên gõ cửa,8cô lại khẽ thở phào nhẹ nhõm.



Trong phòng truyền tới một tiếng mắng chửi, cửa bị người thô lỗ mở ra, một người đàn ông lớn tuổi râu ria vừa cao vừa khỏe2hiện ở cửa, ông ta hét lên: “Cứ phải là lúc này à? Không nhìn thấy tao đang ngủ hả?”



Giọng nói vừa trầm mạnh vừa vang dội, sang sảng vang lên.



Sau đó, một4người phụ nữ da đen si ôm quần áo trong tay, cười hì hì chạy từ bên trong ra. Người đàn ông râu ria kia còn giơ tay vỗ lên mông cô ta một cái, người phụ nữ đó cứ trần truồng cười hì hì chạy đi như vậy.



Hai người kia nói gì bên tai ông ta, ông ta nhướng mày liếc nhìn về phía Cung Ngũ, lẩm bẩm, “Đúng là một cô gái Phương Đông.



Ông ta có một đôi mắt uy nghiêm, mặc dù nhìn tuổi tác đã cao nhưng trạng thái tinh thần rất tốt. Lớn tuổi như vậy rồi còn có thể tìm cô gái trẻ tuổi, chắc chắn thể lực cũng sẽ không kém.



Ông ta lề mề quay về phòng, lúc đi ra đã mặc quân phục lên, chắp hai tay sau lưng, đi về phía trước.



Cung Ngủ không nói gì, chạy theo ông ta, cuối cùng đến một căn phòng giống như phòng khách. Cô bước vào, quét mắt nhìn qua phòng, thấy trên bức tường đối diện của dán đầy ảnh, có ảnh đen trắng có ảnh màu, đều là ảnh chụp chung của ông ta với những người khác nhau, từ lúc còn trẻ đến khi già.



Cung Ngũ đột nhiên mở miệng: “Ô? Lúc trẻ thật đẹp trai!”



Thật ra là không đẹp trai một chút nào, có điều là kiểu người béo có râu quai nón phổ thông, nhưng không ngăn được Cung Ngũ mở miệng nói như vậy.



Ông ta lập tức vui vẻ: “Cô thật có mắt nhìn!”



Định luật đi khắp thế giới, ai cũng thích được nịnh bợ không bao giờ sai.




Cung Ngũ vừa nghe thấy thế, lại lập tức khóc lên: “Hai ngày hai đêm... Hu hu hu hu...”



“Dừng!” Yến Hồi ghét bỏ, cố áp chế lại, cầm khăn mặt bắt đầu lau tay lau mặt, đổi hết cái khăn này đến cái khăn khác, “Không chết được đâu! Trước kia sốt năm ngày năm đêm còn không chết, lần này làm sao mà chết được?” Ông ta hếch cằm lên, nói với người ở của một câu: “Đi nhìn xem nó đã chết chưa, ngộ nhỡ chết thật rồi trở về không có cách nào ăn nói cả!”



Cung Ngũ hít mũi, thút thít: “Chủ Yến...”



“Còn khóc nữa sẽ cắt lưỡi mày!” Yến Hồi không biết đã lau bao nhiêu lần, cuối cùng cũng hài lòng. Ông ta lại quét qua Cung Ngũ từ đầu đến chân một lần, lẩm bẩm: “Bản thành ra như vậy rồi mà lại vẫn chưa chết...”



Cung Ngũ hít mũi, không dám khóc nữa.



Tổng chỉ huy gãi ngón tay mập mạp, “Cái đó... mấy cái máy bay chiến đấu ngài Yến trưng dụng kia...”



Yến Hồi: “Không phải là không trả tiền, lập tức quay về, lão già kia ông gấp cái gì hả? Nhớ tính hết nợ cho cái tên Lý Tấn Dương không biết xấu hổ đó...” Ông ta đảo nhanh con ngươi một vòng, lại nói: “Dừng, không cần tính nợ cho ông ta, tính nợ cho thằng nhóc con kia!”



“Thằng nhóc con kia?” Tổng chỉ huy hỏi.



Yến Hồi giơ tay chỉ bên ngoài, nói: “Chính là cái thằng nhóc sắp chết đó, nó có tiền, ông có thể đòi nhiều hơn chút, không làm thịt thì lãng phí!”



Tổng chỉ huy vừa nghe thấy thế lập tức giơ tay nhanh nhẹn lao ra ngoài, “Cái người sắp chết sáng sớm tìm được đó đâu? Mau, chữa cho hắn sống lại, hắn còn nợ tiền sử dụng máy bay chiến đấu nữa.”



Cung Ngũ ngơ ngác, “Vậy anh Tiểu Bảo...”



Yến Hồi tức giận: “Đã nói không chết được rồi, mày còn hỏi nữa sẽ cắt lưỡi mày!”



Cung Ngũ vội vàng mím môi lại.