Công Tước

Chương 846 : Chuyện không vui

Ngày đăng: 18:20 30/04/20


Một chiếc xe taxi dừng lại ở cổng, tài xế bước từ trên xe xuống, chạy về phía biệt thự, không lâu sau lại lái một chiếc xe khác ra ngoài.



Cung Ngũ tò mò đi vào nhà: “Bộ Sinh, vừa rồi tôi thấy tài xế của mẹ tôi trở lại, có chuyện gì thế?”



Bộ Sinh: “Xe hỏng, anh ta bắt xe về đổi xe khác. Không sao1đâu, không cần lo lắng”



Cung Ngũ gật đầu, nhìn thời gian, “Tôi đã nói giờ này cũng phải sắp về rồi mà.”



Cô cầm khăn lông lau mồ hôi, quả nhiên chạy một vòng rồi tâm tình đã thoải mái hơn chút.



“Hình như mẹ tôi về rồi”



Bộ Sinh chậm rãi đi đến cửa, liếc một cái, “Cái xe nát ở đầu ra thế?”



Không bao lâu, quả nhiên Nhạc8Mỹ Giảo bước từ trên xe xuống, bà đi đến chỗ người lái, khom người cười với người trong xe, “Cảm ơn nhé.”



Trong xe là một người đàn ông trung niên đeo kính, ông ta liếc nhìn về phía cửa biệt thự.



Chính là cái nhìn này, Cung Ngũ lập tức nhớ ra ông ta là ai.



Đây không phải là người đàn ông năm đó vì cô đi2theo mẹ cô mà chia tay bà đó sao?



Cung Ngũ cẩn thận nhìn Bộ Sinh, hiển nhiên, Bộ Sinh không nhớ.



Anh ta nhấc chân đi qua, gật đầu với đối phương. Nhạc Mỹ Giảo: “Tôi đã gọi điện thoại cho tài xế rồi.”



Bộ Sinh: “Ừm, lát nữa anh ta sẽ quay lại”



Người kia quan sát Bộ Sinh rồi quay đầu xe, lại lái đi. Nhạc Mỹ Giảo:4“Xe hỏng rồi, tài xế khởi động mấy lần đều không được”



Bộ Sinh ôm eo bà cùng đi về, Nhạc Mỹ Giảo hỏi: “Tiểu Bát đâu?”



“Ngủ rồi. Không sao, bao nhiêu năm mới có một lần như vậy, về được là tốt rồi. Đó là người của xí nghiệp nào thế? Tổng giám đốc Ngụy đâu?”



“Anh ta là tổng giám đốc của Thiên Luân. Tổng giám đốc Ngụy lớn tuổi rồi, bữa tiệc diễn ra được một nửa ông ấy đã đi về” Nhạc Mỹ Giảo cởi áo bông xuống, “Bên ngoài vẫn rất lạnh. Tiểu Ngũ, con đứng ở ngoài làm gì hả? Không lạnh à?”



“Con vừa chạy bộ về” Cung Ngũ định đi vào phòng vệ sinh tắm rửa.




Nhạc Mỹ Giảo: “Không nhìn ra con còn có cái sở thích này đấy”



Cung Ngũ chớp mắt: “Sở thích của con nhiều lắm”



Nói xong cô đi vào nhà tắm.



Bộ Sinh đẩy Nhạc Mỹ Giảo về phòng, “Đừng để bị lạnh. Thiên Luân? Thiên Luân là công ty làm về gì? Trang phục



Nhạc Mỹ Giảo gật đầu, tháo đồ trang sức xuống, “Đúng”



Bộ Sinh cau mày, “Tiệc rượu có thu hoạch gì không?”



Nhạc Mỹ Giảo: “Thu hoạch rất lớn. Thiện Luân đang công bố bộ sưu tập quần áo mùa đông, người mẫu do Tạo Tinh cung cấp” Tâm trạng của bà hiển nhiên rất tốt, “Giá cả cũng không tệ”



Bộ Sinh suy nghĩ một chút, hình như đã gặp ở đâu rồi.



“Anh ta họ gì?”



Nhạc Mỹ Giảo cầm bông tẩy trang, thuận miệng trả lời: “Họ Thường”



“Thường Huy?”



Nhạc Mỹ Giảo nhìn anh ta, “Cậu biết à?”



Bộ Sinh sầm mặt lại, liếc bà một cái, xoay người đi ra ngoài.



Nhạc Mỹ Giảo chỉ liếc nhìn anh ta rồi lại xoay người soi gương tẩy trang. Tẩy trang xong rồi, bà thay quần áo ngủ rồi đi xem Bộ Tiểu Bát, cậu nhóc mập mạp ngủ như con heo con, còn ôm con thỏ trong lòng.



Bà cúi đầu hôn lên cái má phúng phính của cậu một cái, càng nhìn càng thích.



Bộ Tiểu Bát vung chân đạp cái chăn nhỏ ra. Nhạc Mỹ Giảo kéo chăn lại cho cậu, lại không nhịn được hồn cậu một cái nữa.



Bảo bối nhỏ yêu quý, đúng là càng nhìn càng thích, chỉ muốn lúc nào cũng dẫn theo bên mình.



Bà đứng lên trở về phòng ngủ, Bộ Sinh đang gọi điện thoại. Lúc Nhạc Mỹ Giảo vào phòng, anh ta đập điện thoại xuống đất.




Nhạc Mỹ Giảo bị dọa cho một trận: “Sao thế? Có chuyện gì mà lại tức giận như vậy?”



Bà đi tới, nhặt điện thoại lên, may mà chưa bị hỏng, “Đập đồ linh tinh”



Bộ Sinh lạnh lùng nhìn bà, “Hủy bỏ hợp tác với Thiên Luân”



Nhạc Mỹ Giảo liếc anh ta một cái, “Cậu lên cơn thần kinh gì thế?”



“Anh sẽ tìm một doanh nghiệp khác để hợp tác, hủy bỏ hợp tác với Thiên Luân”



Nhạc Mỹ Giảo đi thẳng vào nhà tắm, Bộ Sinh nhấc chân đi theo, “Nhạc Mỹ Giảo!”



Nhạc Mỹ Giảo đã nằm trong bồn tắm, cầm khăn lông quấn lên đầu, “Chuyện hợp tác là do tôi bàn, tối phụ trách”



Bộ Sinh: “Thường Huy, tổng giám đốc của Thiên Luân...” Dùng một chút, anh ta bổ sung: “Bạn trai cũ của em?”



Nhạc Mỹ Giảo lối mạnh khăn lông trên đầu xuống, “Bộ Sinh!” “Không thể nói à?” Bộ Sinh cười lạnh.



“Cậu đi ra ngoài cho tôi!”



Bộ Sinh đóng cửa lại, đi ra ngoài.



Nhạc Mỹ Giảo cầm khăn lông trong tay đập xuống nước, tức giận mắng: “Đang yên đang lành lại lên cơn thần kinh!”



Một người tức giận ở trong phòng, một người tức giận ở bên ngoài.



Đợi Nhạc Mỹ Giáo tắm xong đi ra, Bộ Sinh vẫn lạnh mặt ngồi ở trước máy tính, đang đánh máy tính thoăn thoắt.



Nhạc Mỹ Giảo vốn dĩ đã định lên giường ngủ rồi, Bộ Sinh nói một câu nói làm Nhạc Mỹ Giảo lập tức nổi điên.



“Anh hủy bỏ hợp tác rồi.”



“Ai cho cậu hủy bỏ hả?!” Nhạc Mỹ Giảo lập tức đi về phía anh ta, “Chuyện hợp tác là do tôi bàn, ai cho cậu xía vào? Cậu thần kinh à?”



“Anh nhìn Thiên Luân không vừa mắt, anh nhìn Thường Huy cũng không vừa mắt, anh thay Tạo Tinh chọn đối tượng hợp tác khác, không cho phép hợp tác với Thiên Luân!” Bộ Sinh nói như đinh đóng cột, “Đã hủy bỏ rồi!”



Bên ngoài có tiếng động, hình như Cung Ngũ lờ mờ nghe thấy giọng Nhạc Mỹ Giảo và Bộ Sinh.



Cung Ngũ dán tại lên cửa, quả nhiên nghe thấy hai người đang ầm ĩ.



Cung Ngũ khiếp sợ trong lòng, sẽ không đánh nhau chứ?



Mới vừa nghĩ như vậy đã nghe thấy có tiếng chai chai lọ lọ đập xuống đất, giọng Nhạc Mỹ Giảo: “... Bệnh thần kinh của cậu lúc nào mới có thể chữa khỏi thế hả? Cậu dựa vào cái gì mà hủy bỏ hợp tác của tôi.”



Cung Ngũ mím môi, dán tại lên cửa nghe mãi, bên ngoài càng lúc càng ác liệt hơn.



“.. Em hợp tác với ai không hợp tác, lại cứ muốn hợp tác với hắn?... Em tưởng là hắn cũng đơn thuần muốn hợp tác với em à?”