Công Tước

Chương 847 : Chuyện không vui

Ngày đăng: 18:20 30/04/20


Buổi tối hôm đó, Nhạc Mỹ Giảo và Bộ Sinh ở riêng, Nhạc Mỹ Giáo trong cơn tức giận đi đến phòng của Bộ Tiểu Bát.



Mặc dù ban đêm Bộ Tiểu Bát lại bị người đưa trộm đi, nhưng sáng hôm sau cậu vẫn nằm ở trong lòng bà.



Lúc ăn sáng Cung Ngũ thấy Nhạc Mỹ Giảo và Bộ Sinh không nói gì1với nhau, hai người đều cùng sầm mặt lại. Bộ Tiểu Bát ngoan hơn mọi khi, cái tay nhỏ mập run rẩy, cố gắng đưa thức ăn vào miệng.



Cung Ngũ thấy Bộ Tiểu Bát cẩm thìa không chuẩn, cô không nhịn được đút cho cậu, ăn xong rồi, cô vội vàng bế Bộ Tiểu Bát đi ra ngoài tản bộ, thoát khỏi nơi8lắm chuyện rắc rối này.



Trong nhà chỗ nào cũng tràn ngập mùi chiến tranh lạnh, Cung Ngũ không nhịn được gọi điện thoại cho Yến Đại Bảo, hỏi xem Yến Đại Bảo đang làm gì. Yến Đại Bảo nói: “Buổi sáng tớ phải đi học, buổi chiều phải đi tìm anh Bánh Bao”



“Ô?” Cung Ngũ kinh ngạc: “Cậu đi tìm anh Bánh Bao2của cậu hả? Vậy tớ không đi tìm cậu nữa”



Yến Đại Bảo: “Tớ muốn đi mua quà cho anh Bánh Bao. Cậu đến tham khảo giúp tớ”



Cung Ngũ: “Quà gì thế? Tự dưng lại mua quà cho anh Bánh Bao làm gì?”



Yến Đại Bảo: “Bởi vì hôm nay là sinh nhật của anh Bánh Bao”



Cung Ngũ cảm thấy cuối cùng Yến Đại Bảo4cũng có giác ngộ rồi, “Được rồi, mấy giờ, tớ tới tìm cậu.”



“Dẫn Tiểu Bát theo nhé!” Yến Đại Bảo nhắc nhở: “Đã mấy ngày tớ không gặp nó rồi, nhớ Tiểu Bát lắm”



Cung Ngũ: “Được. Nhưng mà cậu phải trông nó giúp tớ đấy, mình tớ không trông nổi”



Cung Ngũ nhanh chóng tìm một bộ quần áo cho Bộ Tiểu Bát, cô ngồi xổm dưới



đất đi giày cho cậu, “Tiểu Bát hôm nay vô cùng đẹp trai, đến lúc đó phải ngoan ngoãn, biết không? Chúng ta phải làm người bạn nhỏ ai gặp cũng thích”



Sửa soạn cho Bộ Tiểu Bát xong, cô đi chọn trang phục cho mình, sau đó dẫn Bộ Tiểu Bát và cố giúp việc ra ngoài.



Đến trường học vừa vặn là giờ tan học buổi trưa, Cung Ngũ dắt Tiểu Bát đứng ở cổng trường học, lập tức thu hút một đống nữ sinh tan học. Ai cũng không nhịn được chạy qua véo má Bộ Tiểu Bát, có người bóp cánh tay mập mạp của cậu không dùng được, còn có người yêu cầu chụp ảnh chung với Bộ Tiểu Bát.



Cuối cùng Bộ Tiểu Bát phiền muộn, ốm cổ Cung Ngủ không buông tay. Cung Ngũ bế cậu, từ chối đám nữ sinh phía sau còn muốn chụp ảnh nữa, tiếp tục đợi Yến Đại Bảo.



“Tiểu Ngũ! Tiểu Bát!” Yến Đại Bảo chạy tới, đeo bịt tai hình con thỏ, tóc bù xù, hai cái bím tóc vắt sang hai bên, mặc váy dài và đi boot cao đến đầu gối, hoạt bát chạy đến, “Tớ đến rồi!”



Bộ Tiểu Bát: “Chị Đại Bảo!”



Yến Đại Bảo dang hai cánh tay ôm lấy cậu bé: “Tiểu Bát! Woa, hôm nay Tiểu Bát đẹp trai quá!”



Cung Ngũ cười: “Đã thu hút một đống người rồi!”
Cung Ngũ: “Anh Bánh Bao của cậu... còn trẻ như vậy, cậu tặng gậy ba toong cho anh ấy? Cậu của anh ấy ngã gãy chân à?”



Yến Đại Bảo “a” một tiếng, “Vậy thì thôi. À, Tiểu Ngũ, cậu nói tớ mua tặng anh Bánh Bao chút đồ bổ thì thế nào? Cậu nhìn cái này đi, bên trên viết... bổ thận tráng dương.”



Cung Ngũ che miệng Yến Đại Bảo lại “Đừng có đọc lên, kỳ cục lắm... Ờ mà Yến Đại Bảo này, nếu như cậu thật sự cầm đồ bổ này qua đó, anh Bánh Bao của cậu nhất định sẽ bị tức chết. Cậu đây là chế anh ấy... lưng không khỏe à?”



Yến Đại Bảo gãi đầu, tiếp tục đi về phía trước, còn lẩm bẩm: “Vậy làm thế nào bây giờ?”



Cung Ngũ nhắc nhở, “Yến Đại Bảo, cậu mua cho anh Bánh Bao của cậu một cái kẹp cà vạt đi, nếu không thì mua bút máy, đều được cả, dù sao cũng tốt hơn cậu mua gậy ba toong hay đồ chăm sóc sức khỏe cho anh ấy nhiều!”



Yến Đại Bảo nghe thấy thế, cảm thấy đây là ý hay, lập tức đi đến phía bán bút máy.



Yến Đại Bảo y như trẻ con, người ta nói cái này tốt là cô muốn mua, người ta nói cái kia đang hot cô cũng muốn mua, chọn một lúc đã chọn được cả đống. Cung Ngũ nhìn như vậy không nhịn nổi nữa, mua nhiều như vậy làm gì? Cô vội vàng đi qua giúp.



“Chúng tôi chỉ cần một cái thôi, tặng quà cho một anh chàng trẻ tuổi” Cung Ngũ vẫn dắt Bộ Tiểu Bát không dám buông tay, sợ bị người ta bế mất.



Cung Ngũ thử mấy cái giúp Yến Đại Bảo, cuối cùng chọn một cái trong đó, “Yến Đại Bảo, tớ cảm thấy cái này không tệ”



Bộ Tiểu Bát đứng ở bên cạnh Cung Ngũ, giơ cái tay nhỏ xíu ra: “Chị, muốn xem! Chị, Tiểu Bát muốn xem!”



Cung Ngũ khom người bế cậu lên, Yến Đại Bảo cầm lấy cái bút viết mấy chữ, “Vậy thì cái này đi. Gói lại cho tôi, phải gói đẹp mới được.”



Bộ Tiểu Bát giơ bàn tay nhỏ ra muốn cầm lấy: “Tiểu Bát viết chữ..”



Cung Ngũ chớp mắt: “Tiểu Bát đừng quấy. Đó là quà tặng. Đợi em lớn đi học rồi chị sẽ mua bút máy đẹp cho Tiểu Bát viết chữ, có được không?”



Bộ Tiểu Bát tủi thân cho cái miệng hồng hồng ra, đáng thương nhìn Cung Ngũ: “Tiểu Bát muốn viết chữ...”



Yến Đại Bảo thấy thế lập tức nói: “Bây giờ sẽ mua ngay! Lấy một cái y hệt như thế nữa!”



Cung Ngũ: “Yến Đại Bảo, cậu thật sự muốn mua cho Tiểu Bát và anh Bánh Bao của cậu hai cái bút giống y như nhau à? Nếu như anh Bánh Bao của cậu biết rồi nhất định sẽ đau lòng chết mất. Anh ấy còn tưởng mình là độc nhất vô nhị, kết quả phát hiện lại cùng cấp bậc với Bộ Tiểu Bát”



Yến Đại Bảo chỉ đành nói: “Vậy đổi cái của anh Bánh Bao.”



Cung Ngủ không thể nhịn được nữa, “Đổi cái của Tiểu Bát!”



Yến Đại Bảo mím môi: “Được rồi”



Cung Ngũ phiền muộn. Anh Lý đáng thương, lúc nào mới có thể theo đuổi được cô ngốc Yến Đại Bảo này đây!