Công Tước

Chương 883 : Người gì thế này! biến thái!

Ngày đăng: 18:21 30/04/20


Vì cả bọn đã ăn khá nhiều, buổi tối lại trải qua chuyện túi tiền bị trộm nên Crovia và Winnie rất hoảng sợ nên mua khá nhiều thức ăn và trái cây mang về khách sạn.



Về đến khách sạn, mấy người bọn họ liền đến phòng Carlisle chơi bài.



Cung Ngũ hỏi: “Chơi bài phải có thắng thua, nếu thua thì phải làm sao?”



Winnie nói: “Dán giấy có được không?”



Crovia chau mày: “Dùng nước bọt dán giấy à? Không được thoải mái cho1lắm.”



Cung Ngũ vỗ tay: “Vậy vẽ rùa lên người đi!”



Sau cùng trên cánh tay Cung Ngũ và Crovia có tận mười mấy con rùa, trên tay Winnie thì có sáu con, trên tay Carlisle có chín con.



Cung Ngũ trảo bài: “Ván cuối cùng đây!”



Trên mặt Cung Ngũ cuối cùng cũng bị vẽ một con rùa lên.



“Không được, một ván cuối cùng nữa!”



Carlisle trợn mắt: “Lúc nãy ai vừa nói ván cuối đấy?”



“Đúng rồi!” Winnie che miệng, “Nói lời không giữ lấy lời.”



“Nhất định8sẽ là ván cuối cùng! Tớ không thể chịu thiệt thòi, bằng không tối nay tớ sẽ không ngủ ngon!”



Cả bọn lại ngồi xuống chơi ván sau cùng, cô càng để tâm thì ba người bọn họ càng liên kết lại đối phó cô.



“Không được, lần này thật sự là ván cuối cùng này!”



Carlisle ôm lấy trán: “Đã ba lần ván cuối cùng rồi đấy”



Cung Ngũ thể thốt đảm bảo: “Lần này nhất định là ván cuối cùng!”



Ván sau cùng nhất định phải2thắng, bằng không tối nay sẽ không ngủ được.




Trước mặt Cung Ngũ lập tức xuất hiện một cơ thể trắng trẻo.



Cung Ngũ kinh ngạc hét to: “Anh không mặc quần áo?!”



Tư Đồ định xoay người, cô lập tức hét to một tiếng: “Đừng xoay người, tôi sẽ mù mắt!”



Tay cầm súng của Cung Ngũ run run, “Anh là một tên lưu manh!”



Tư Đổ vô tội, quấn khăn tắm trở lại: “Là cô cứ bắt tôi phải bỏ xuống, nếu tôi có mặc quần áo thì còn quấn khăn làm gì?”



Cung Ngũ giơ tay che ngực lại, trong đầu toàn là hình ảnh cơ thể trắng trẻo và cặp mông vô cùng trắng của Tư Đồ, mắt nổ đom đóm, “Không thể tiếp tục sống nữa rồi.”



Cung Ngũ run cầm cập, chỉ vào cửa nhà vệ sinh: “Anh đi mặc quần áo cho tôi!”



“Con người tôi có một cái tật, chỉ cần đi tắm thì sẽ không mặc lại quần áo đã mặc qua trước đó, đánh chết cũng không mặc, hay là cố đánh chết tôi đi!”



Cung Ngũ gào thét: “Tôi tuyệt đối sẽ không trả tiền hai chiếc khăn đó thay cho anh đâu!”



“Ôi!” Tư Đồ giơ tay chỉ ra phía trước, “Tôi ở phòng đối diện, bên trong có rất nhiều người, muốn tắm phải xếp hàng nên chạy qua đây tắm nhờ một chút, đồ nhỏ mọn!”



“Còn dám nói tôi nhỏ mọn?” Cung Ngũ nổi điên: “Anh là một kẻ biến thái!”



“Vậy bây giờ tôi phải làm sao?”



Cung Ngũ do dự một hồi, “Anh thật sự ở phòng đối diện à?”



Tư Đổ gật đầu: “Lừa cô thì tôi không phải người nữa”



Cung Ngũ ngước quai hàm, “Vậy một lát anh mang khăn trả lại cho tôi đấy”



Tư Đồ nghiêng đầu mỉm cười với cô, “Ừ” Anh ta còn giúp Cung Ngũ mở cửa phòng ra để cô thấy anh ta đi sang phòng đối diện, cửa mở ra một khe hở, anh ta chen vào trong, cửa phòng liền được khóa lại.



Cung Ngũ: “...”