Công Tước
Chương 884 : Người gì thế này! biến thái!
Ngày đăng: 18:21 30/04/20
Suy nghĩ một lát, cô đi ra ngoài, gõ cửa phòng đối diện, một hồi sau bên trong mới có tiếng của một người đàn ông truyền tới, hỏi: “Ai thế?”
“Chào anh, anh có thể đưa Tư Đồ trở về không? Đã muộn rồi, anh ta đã ngủ rồi”
Cửa phòng mở ra, một người đàn ông đứng trước cửa, nghi ngờ hỏi: “Tư Đồ gì? Phòng tôi chỉ có tôi và vợ tôi, làm gì có ai là Tư Đồ?”
Cung1Ngũ sững sờ, “Hả?” Cô giơ tay chỉ vào phòng mình, “Anh ta nói anh ta ở phòng của các người mà!”
“Tôi biết rồi, đó là kẻ trộm! Tôi đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát còn chưa đến, hắn ta lại lẻn vào phòng cố lừa gạt à?”
“Hả? Không, không phải chứ..”
“Anh ta vừa vào phòng cướp giật, còn không cho chúng tôi la lên, anh ta lấy mất quần áo của tôi rồi!” Người đàn ông đó tức8giận, vội vàng xông vào phòng Cung Ngũ, vừa bước vào nhìn thấy, liền đứng bất động, “Người đâu?”
Cung Ngũ chạy vào trong xem, phát hiện Tư Đồ vốn nằm trên sofa đã không thấy bóng dáng đầu nữa, không những anh ta biến mất mà lá thư cổ viết xong để trên bàn cũng không nữa.
Cung Ngũ sững sờ: “Người đâu?”
Người đàn ông đó chạy đến cửa sổ xem, thấy có cửa sổ bị mở ra, “Lẽ nào từ2đây chạy ra ngoài rồi à?”
“Tôi không biết, lúc nãy khi tôi vừa đi gõ cửa phòng thì anh ta vẫn còn ở đây”
Vợ của người đàn ông đó đứng trước của run rẩy: “Thật đáng sợ, sau này tôi sẽ không đến khách sạn này nữa! Hắn ta còn sờ tôi một cái...”
Cung Ngũ: “.”
Dưới lầu có bóng dáng một người đứng đó, tiện tay vứt túi máu còn chưa dùng hết vào thùng rác, vẩy vẩy tay dính4đầy máu rồi nhét vào trong túi quần, huýt sáo thong thả biến mất trong dòng người.Cô vội vàng đứng dậy đóng cửa phòng lại, lại ghép súng trở lại thành điện thoại, hiếu kỳ cầm lá thư bên cạnh tivi lên. Lá thư vẫn còn vết tích của nước nhưng đã khô, giấy hơi bị nhăn.
Cô hít thật sâu một hơi, dùng giấy gói lại, cẩn thận lấy lá thư bên trong ra.
Mở đầu rất thẳng thắn:
“Tiểu Ngũ, tôi là Chiêm Húc, tôi vẫn còn sống.
Cung Ngũ giật mình, vội vàng nhẹ tay nhẹ chân bước qua, giơ tay bóp mũi anh ta một cái, phát hiện anh ta chưa chết mà đã ngủ rồi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa thở phào nhẹ nhõm thì lại thấy lo lắng, một người đàn ông lạ mặt ở trong phòng cô muốn làm gì?
Suy nghĩ một lát, cô đi ra ngoài, gõ cửa phòng đối diện, một hồi sau bên trong mới có tiếng của một người đàn ông truyền tới, hỏi: “Ai thế?”
“Chào anh, anh có thể đưa Tư Đồ trở về không? Đã muộn rồi, anh ta đã ngủ rồi”
Cửa phòng mở ra, một người đàn ông đứng trước cửa, nghi ngờ hỏi: “Tư Đồ gì? Phòng tôi chỉ có tôi và vợ tôi, làm gì có ai là Tư Đồ?”
Cung Ngũ sững sờ, “Hả?” Cô giơ tay chỉ vào phòng mình, “Anh ta nói anh ta ở phòng của các người mà!”
“Tôi biết rồi, đó là kẻ trộm! Tôi đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát còn chưa đến, hắn ta lại lẻn vào phòng cô lừa gạt à?”
“Hả? Không, không phải chứ..”
“Anh ta vừa vào phòng cướp giật, còn không cho chúng tôi la lên, anh ta lấy mất quần áo của tôi rồi!” Người đàn ông đó tức giận, vội vàng xông vào phòng Cung Ngũ, vừa bước vào nhìn thấy, liền đứng bất động, “Người đâu?”
Cung Ngũ chạy vào trong xem, phát hiện Tư Đồ vốn nằm trên sofa đã không thấy bóng dáng đầu nữa, không những anh ta biến mất mà lá thư cổ viết xong để trên bàn cũng không nữa.
Cung Ngũ sững sờ: “Người đâu?”
Người đàn ông đó chạy đến cửa sổ xem, thấy có cửa sổ bị mở ra, “Lẽ nào từ đây chạy ra ngoài rồi à?”
“Tôi không biết, lúc nãy khi tôi vừa đi gõ cửa phòng thì anh ta vẫn còn ở đây”
Vợ của người đàn ông đó đứng trước cửa run rẩy: “Thật đáng sợ, sau này tôi sẽ không đến khách sạn này nữa! Hắn ta còn sờ tôi một cái...”
Cung Ngũ: “.”
Dưới lầu có bóng dáng một người đứng đó, tiện tay vứt túi máu còn chưa dùng hết vào thùng rác, vẩy vẩy tay dính đầy máu rồi nhét vào trong túi quần, huýt sáo thong thả biến mất trong dòng người.