Công Tước

Chương 885 : Kiếm được tiền rồi

Ngày đăng: 18:21 30/04/20


Giằng co một hồi, cảnh sát đến còn đòi đưa Cung Ngũ đi để lấy lời khai. Cung Ngũ khăng khăng nói không quen, dù sao tên kia vừa lưu manh lại vừa lừa cô, những cái khác thì cô không biết. Giằng co phải đến hai tiếng đồng hồ cô mới có cơ hội đi ngủ.



Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh dậy, mắt cô vẫn còn thâm quầng. Ba người còn lại biết tối hôm qua cô gặp phải kẻ lập dị, nhưng không biết kẻ lập dị còn đuổi đến phòng của cô, bọn họ đều đi1ngủ sớm, căn bản không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.



Lúc nhìn thấy Cung Ngũ, Winnie còn bị dọa, “Tiểu Ngũ, chẳng lẽ cậu vì thua bài mà thật sự thức cả một đêm không ngủ à?”



Cung Ngũ ai oán nhìn Winnie và Crovia, đều tại hai người bọn họ nhỏ mọn, từ chối thuê chung, nếu không cô có thể bị giày vò như vậy à?



“Vậy buổi sáng chúng ta ra ngoài chơi, cậu vẫn muốn đi chứ?” Winnie hỏi. Cung Ngũ trợn mắt: “Đi chứ, tớ đã đến đây rồi, không đi thì thật có8lỗi với tiền tớ đã bỏ ra.” Cô xắn tay áo, vung tay lên: “Lên đường!”



Ba người còn lại lo lắng nhìn cô, Cung Ngũ vác vành mắt thâm sì, hùng dũng oai vệ, bừng bừng khí thế đi đầu tiên, thể hiện thể lực dồi dào.



Đang là thời gian lễ hội Hải Vương, thành phố giới nghiêm chặt đến mức cứ đi ba bước lại có một trạm gác, năm bước là có một đồn bốt. Cung Ngũ cực kỳ nghi ngờ kẻ gian tối hôm qua là tai mắt của cái tên lưu manh Tư Đồ kia2sắp xếp, nếu không kẻ gian nào to gan như vậy, dám giở trò ngay trước mắt nhiều cảnh sát đến thế? Có bài học kinh nghiệm tối hôm qua, lần này Cung Ngũ trông coi kỹ túi của mình, chẳng những nhìn túi của mình mà còn để ý túi của ba người còn lại.



Tối hôm qua là ăn, hôm nay là mua sắm điên cuồng. Cung Ngũ há hốc miệng: “Bản cô nương đây không muốn mua cái gì cả, làm thế nào đây?” “Tiểu Ngũ, cậu có phải là con gái không thể?” Crovia hỏi: “Tốt4xấu gì cũng phải mua chút quần áo hoặc là giày dép chứ.”



“Tớ có quần áo và giày để dùng rồi, việc gì còn phải mua nữa?”



Winnie lắc đầu: “Mục tiêu của con gái không chỉ là có đồ để mặc, còn phải có rất rất nhiều thứ nữa. Tớ có hai tủ quần áo, nhưng lần nào tớ cũng không tìm được quần áo tớ muốn mặc.” Cung Ngũ trợn mắt: “Nhiều quần áo quá nên chọn bị hoa mắt à?”



“Cũng còn hơn cậu chỉ có mấy bộ quần áo mặc đi mặc lại!”



Cung Ngủ không để ý: “Tớ tự do, tớ xinh đẹp.” Cô giơ tay ra chỉ Carlisle: “Cậu ấy cũng chỉ có mấy bộ quần áo mặc đi mặc lại!” “Cậu ấy là con trai, không giống nhau!” Cung Ngũ trợn mắt: “Rõ ràng mọi người đều là con người giống nhau, có cái gì mà không giống?” Winnie và Crovia đưa mắt nhìn nhau, đồng thời thở dài, “Cậu có phải con gái không?” Cung Ngũ chớp mắt: “Cần tớ cởi đồ cho hai cậu xem không?”



Winnie và Crovia ôm chầm lấy nhau, “Tiểu Ngũ, sao cậu lại biến thành lưu manh như vậy chứ?” Cung Ngũ gian xảo: “Tớ luôn kiềm chế bản tính của mình, chẳng lẽ hôm nay các cậu mới phát hiện ra à?” Nói xong cô đắc ý chống nạnh, cười lớn “ha ha ha”.



Những người khác: “...” Điều duy nhất Cung Ngũ cảm thấy hứng thú để đi lang thang chính là ăn, mà hôm nay lại đi mua đồ, ngay cả Carlisle cũng gia nhập vào đội ngũ mua đồ điên cuồng, Cung Ngũ chỉ đứng ở bên cạnh nhìn.



Carlisle mua đồ dứt khoát hơn hai người bọn họ nhiều, nhìn trúng rồi, cảm thấy được là sẽ mua luôn, hơn nữa cũng không phải mua đồ cho cậu ta mà là mua cho các em gái ở nhà, có Crovia và Winnie chọn giúp, tốc độ càng nhanh hơn.



“Tớ thích cái này! Cái này khá dễ phối đồ.”
Carlisle cười một tiếng: “Cái này thì tớ không rõ. Tớ cũng chỉ là nghe ba và ông nội tớ nói thôi. Bọn họ nói nhất định là gia tộc Edward bị lời nguyền gì đó, người thừa kế tước vị đời nào của gia tộc Edward đa phần cũng chết không rõ bệnh tật lúc trung niên. Loại bệnh này nghe nói các bác sĩ giỏi nhất trên thế giới, kỹ thuật tân tiến nhất trên thế giới cũng không tìm được nguyên nhân sinh bệnh. À đúng rồi, nghe nói Đại Công tước đại nhân của gia tộc Edward mỗi lần bị bệnh đến mức đều phải ngồi xe lăn.”



Cung Ngũ mở mắt ra, “Còn có chuyện như vậy à?”



Crovia giơ tay đánh Carlisle một cái: “Cậu đừng có nói linh tinh với Tiểu Ngũ!” Đã chia tay rồi, cứ nói mãi chuyện của gia tộc Edward ở trước mặt cô ấy, trong lòng Tiểu Ngũ sẽ khó chịu thế nào chứ.



Carlisle vội vàng nói: “Được rồi, gia tộc Mulder cũng có truyền thuyết tương tự, có điều nhà bọn họ bị bệnh tim di truyền, không chữa được, cho dù phẫu thuật thì tỷ lệ sống sót cũng rất thấp...”



Winnie vội vàng vỗ Cung Ngũ: “Được rồi được rồi, Tiểu Ngũ cậu ngủ đi, đến bọn tớ sẽ gọi cậu, yên tâm, sẽ đưa cậu đến ký túc xá.”



Cung Ngũ im lặng quay người, nằm nghiêng ở trên đùi Winnie, nhắm mắt lại, nhưng trong đầu vẫn là lời Carlisle vừa nói.



Thật thần kỳ, lại còn có truyền thuyết như vậy. Trong khoảnh khắc nhắm mắt lại, đầu óc cô lập tức thoáng qua vẻ mặt của cô Triển, còn là dáng vẻ mỉm cười đó. Cung Ngũ có người lại, Winnie tưởng cô lạnh, “Carlisle bật máy sưởi lên chưa? Hình như Tiểu Ngũ hơi lạnh.” “Ừ!” Carlisle vội vàng bật máy sưởi lên. Cung Ngũ nhắm hai mắt lại, cau mày, cô Triển ư?



Đó là người thông minh nhất mà cô từng gặp, còn thông minh hơn cả Bộ Sinh, Cung Cửu Dương. Bà biết anh Tiểu Bảo muốn chia tay với cô, cho nên lúc cô về Thanh Thành đã cố ý nói những lời đó sao?



Nhưng những lời đó là ý gì?



Lúc đó cô có chút căng thẳng, cho nên Triển Tiểu Liên nói gì với cô, cô chẳng hề nhớ được, chỉ nhớ bà nghiệm mặt nói chuyện của ba Công tước đại nhân với cô, ba Công tước đại nhân là bị bệnh mà chết.



Bị bệnh mà chết... bệnh rất nặng, còn là loại bệnh không có thuốc nào chữa được. Cô mím môi, lắc đầu, đừng nghĩ nữa thì hơn, dù sao cũng đã là không liên quan đến cô nữa rồi. Cô mơ mơ màng màng nhắm hai mắt lại, ngủ trên chiếc xe lắc lư. Cung Ngũ bị Winnie đánh thức: “Trời ơi Tiểu Ngũ, cậu có biết là cậu ngủ cả đường không? Đã đến nơi rồi!” Cung Ngũ dụi mắt bò dậy, “Đến rồi à?” Cô mơ màng ngồi dậy, bộ dạng ngái ngủ, một lúc lâu sau cô mới nói: “Vậy tớ về ký túc xá ngủ tiếp đây.”



“Cậu đúng là...” Cô lại dụi mắt, lấy đồ, mơ hồ vẫy tay với bọn họ: “Bye bye!” Cô quay người vào ký túc xá, nhưng chìa khóa ký túc xá để ở trong túi xách, túi và điện thoại di động đều ở trên xe.



Cung Ngũ: “...” Cô đặt túi trong tay xuống đất, ngồi dưới đất dựa lưng vào tường, ôm chân ngủ tiếp.



Carlisle về đến nhà lấy đồ của mình mới phát hiện túi của Cung Ngũ ở trên xe. Cậu ta mở túi của cô ra thấy điện thoại của cô cũng ở trong túi xách, vội vàng cầm túi lái xe quay lại đưa cho cô. Cung Ngũ được nhân viên quản lý gọi ra ngoài, Carlisle mặt không biểu cảm: “Tiểu Ngũ, cậu không có chìa khóa không biết đến chỗ quản lý ký túc xá lấy à?” Cung Ngũ: “Không cẩn thận ngủ mất.”. Carlisle thở dài, “Được rồi, của cậu hết đấy. Cậu mua tổng cộng một cái khăn, khăn không đáng tiền, túi thì cậu lại làm mất.”



“Tớ biết các cậu đáng tin mà, mất cũng không sốt ruột.” Cung Ngũ cười hì hì nói, cũng tỉnh táo hơn rất nhiều.