Công Tước

Chương 89 : Hóng chuyện cần người xem 2

Ngày đăng: 18:11 30/04/20


Yến Hồi sững sờ: “Người phụ nữ này, bà đừng nói bừa, rốt cuộc là ai bạo hành ai? Sau đầu ông đây hai ngày trước vẫn chưa tháo băng đâu đấy! Yến Đại Bảo, không phải như bà tám này nói đâu...”



“Ba!” Yến Đại Bảo nước mắt rưng rưng, cô ngẩng đầu lau nước mắt: “Con thật thất vọng về ba! Huhuhu... Ba còn nói ba thương con! Ba không thương con chút nào, ba ức hiếp bạn của con, ba còn muốn đánh mẹ... Ba còn khiến con không có bạn bè, huhuhu... Con một mình thật cô đơn, không ai nói chuyện với con... Ba thật là quá đáng!”



Yến Hồi đứng cứng đờ ở đó, ông ta vội vàng đi tới, tay chân vụng về lau nước mắt cho con gái, “Yến Đại Bảo này, Yến Đại Bảo, con đừng khóc! Có gì thì cứ nói được mà. Đừng khóc đừng khóc!” Ông ta gọi Triển Tiểu Liên: “Yến Đại Bảo khóc thành thế này rồi mà bà không quan tâm! Bà còn là phụ nữ không?”



Triển Tiểu Liên cười lạnh: “Yến Đại Bảo được sinh ra từ trong bụng ông sao? Tôi không phải phụ nữ thì ông là phụ nữ à? Còn là phụ nữ chuyên ức hiếp trẻ con?” Bà lại nói với Yến Đại Bảo: “Yến Đại Bảo, chuyện này không giải quyết thì sau này con sẽ không thể nào có bạn bè.”



Yến Hồi vội vàng mở miệng: “Không ức hiếp! Yến Đại Bảo con đừng khóc, không ức hiếp nữa! Đừng khóc, ba sẽ khóc cùng với con...”



Yến Đại Bảo khóc càng dữ dội hơn, không chỉ là uất ức trong một tuần mà đến cả những uất ức từ lúc nhỏ cũng khóc ra hết: “Ba... Con thất vọng về ba quá! Ba lừa con... Ba ức hiếp người ta... ức hiếp cả mẹ... Ba còn ức hiếp anh hai... huhuhu...”



Lần này Yến Đại Bảo khóc đến kinh thiên động địa, hơn cả lần ở trong ký túc xá trước đó, tim gan của Yến Hồi đều vỡ tan nát: “Yến Đại Bảo...”



Cung Ngũ phát hiện bệnh thần kinh này không chỉ cần bác sĩ tâm thần đến trị mà còn cần một tiểu ác ma đến giày vò ông ta. Cô hít mũi, khi nghe thấy Yến Hồi nói sẽ không ức hiếp người khác nữa thì cả người cô mới thả lỏng. Cô điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt, ngắm chuẩn thời gian rồi chạy đến bên cạnh Yến Đại Bảo: “Cậu đừng khóc, thật ra ba cậu không làm gì tớ cả, thật đấy!”



Yến Đại Bảo nước mắt rưng rưng nhìn cô: “Tiểu Ngũ.”



“Yến Đại Bảo, cậu xem tay tớ vẫn còn ở đây mà!”



Cung Ngũ nhảy về sau một bước giơ chân của mình cho cô xem: “Cậu xem chân tớ vẫn còn này!”



Rồi cô lại há miệng lè lưỡi ra: “Cậu xem, cả lưỡi cũng còn! Tai này mũi này, đều vẫn còn nguyên ở đây!”



Cô lau nước mắt cho Yến Đại Bảo, nói: “Yến Đại Bảo, ba cậu là trưởng bối giáo huấn tớ vài câu là chuyện đương nhiên. Trong lòng tớ hoàn toàn không thấy bị xúc phạm gì cả, tớ vẫn ổn, cậu tha thứ cho ba cậu đi!”
Triển Tiểu Liên cười, bà nhìn Yến Hồi một cái: “Ông được rồi đó, nói là kết bạn thôi mà. Đại Bảo vẫn còn nhỏ, giờ nói đến bạn trai thì vẫn còn sớm.”



Yến Hồi gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy! Yến Đại Bảo nghe chưa?”



Yến Đại Bảo phồng má, không thèm quan tâm ba mình. Yến Hồi đột nhiên thấy đau lòng, “Yến Đại Bảo!”



Cung Ngũ cảm thấy nguy cơ của bản thân đã được giải quyết, cô vội đứng sang một bên, Yến Đại Bảo lau vết nước mắt trên mặt, “Mami, chúng ta về nhà thôi, để ba còn viết giấy bảo đảm nữa!”



“Yến Đại Bảo!”



“Nếu ba không viết, con sẽ không thèm để ý đến ba nữa.” Yến Đại Bảo nói xong thì kéo lấy tay Triển Tiểu Liên: “Mami, chúng ta về nhà, kệ ba đi.” Cô lại vẫy tay với Cung Ngũ: “Bái bai Tiểu Ngũ.”



Cung Ngũ vội vàng vẫy tay: “Yến Đại Bảo, bái bai. Cô Triển, tạm biệt.” Cô lén nhìn ba của Yến Đại Bảo, cẩn thận nói: “Tạm biết chú Yến.”



Triển Tiểu Liên xoay đầu lại: “Tiểu Ngũ, lần sau cháu đến nhà cô chơi nhé?”



Cung Ngũ cảm thấy bám lấy mẹ của Yến Đại Bảo sẽ an toàn hơn, cô ngoan ngoãn gật đầu: “Cảm ơn cô Triển, có cơ hội cháu sẽ đến.”



Nghe thấy lời này, Yến Đại Bảo nở nụ cười thật tươi, vừa vẫy tay chào cô vừa kéo Triển Tiểu Liên nhanh chóng trở về.



Yến Hồi mặt mày ủ rũ đi theo sau, miệng còn lẩm bẩm: “Chuyện có gì đâu mà khóc thành như vậy, còn bắt viết giấy bảo đảm mà không được viết sai từ, lỡ ông đây không biết chữ thì sao?”



Cung Ngũ rụt cổ đứng yên bất động, đợi bọn họ đi rồi, cô mới thở nhẹ nhõm, “Haiza haiza, tim gan suýt chút nữa rớt ra ngoài hết rồi...”