Công Tước
Chương 90 : Hóng chuyện cần người xem 3
Ngày đăng: 18:11 30/04/20
Phía sau bụi cây có động tĩnh, Cung Ngũ vội vàng quay đầu lại thì thấy Lý Tư Không nhảy ra, anh ta khoác vai Cung Ngũ: “Đồ keo kiệt, tôi nói không sao mà đúng không? Hiện giờ không cần lo lắng nữa rồi nhỉ? Dì tôi là khắc tinh của ông ấy, Đại Bảo thì là điểm yếu của ông ấy, nên sau này chú Yến còn muốn động tay động chân thì cô cứ nói với dì thì sẽ giải quyết được ngay.”
Vừa nói vừa gõ đầu cô một cái, “Có hiểu không?”
Cung Ngũ ôm đầu: “Anh đừng gõ đầu tôi có được không? Không biết đau à?”
Lý Tư Không bật cười: “Đau hả? Đau đến mức nào?”
Cung Ngũ tức thở hổn hển nói: “Có bản lĩnh thì để tôi gõ anh một cái đi!”
“Tới đây!” Lý Tư Không cúi đầu, “Cô gõ đi, tôi muốn xem xem đau đến mức nào!”
“Anh nói đó nha!” Cung Ngũ liếc anh ta một cái, cụp ngón giữa lại, dùng sức gõ vào đầu anh ta một cái, “Có đau không? Anh nói xem đau không?”
Lý Tư Không ôm đầu: “Cô báo thù à?”
“Tôi hỏi anh có đau hay không?” Cung Ngũ tức giận nói: “Lúc nào cũng gõ đầu tôi, hiện giờ biết đã biết đau chưa? Hứ!”
Vừa nói, Cung Ngũ vừa định trở vào sảnh tiệc, bên trong vẫn còn nhiều người đợi cô.
Lý Tư Không kéo cô lại: “Đi đâu đó?”
Cung Ngũ chỉ vào đại sảnh: “Vào trong tiếp khách chứ làm gì, nếu không thì có thể đi đâu?”
Sau khi giải quyết được nguy cơ, biểu cảm của cô hoàn toàn thoải mái, nếu ban đầu nói rõ một chút thì sẽ không cần lo lắng vì cô quá thân cận với người nhà của Yến Đại Bảo mà bị cắt lưỡi chặt ngón tay.
Lý Tư Không khoát tay, “Vào trong? Tôi đi với cô, nhìn tôi phong độ ngời ngời thế này, mau khen tôi đi!”
Cung Ngũ bĩu môi, quay mặt bước lên bậc thềm, vừa bước đến bậc thứ hai thì nhìn thấy Công tước đại nhân đang đi ra.
Cung Ngũ bất giác dừng chân lại, Lý Tư Không vẫn tiếp tục đi, thế là đụng trúng người cô, anh ta ôm lấy eo cô, miệng còn lẩm bẩm: “Đứng lại cũng không báo trước, đụng trúng là trách nhiệm của cô.” Anh ta ngẩng đầu, ngạc nhiên hỏi: “Bảo, sao cậu còn ở đây? Không phải cậu về rồi sao?”
Tầm mắt của Công tước đại nhân chậm rãi lướt một vòng quanh hai người họ, mỉm cười nói: “Lấy đồ nên làm lỡ thời gian.”
Cung Ngũ giật khóe môi, “Yến Đại Bảo và cô Triển vừa về rồi. Tạm biệt anh Phí.”
Công tước đại nhân gật đầu: “Tạm biệt Cung Ngũ.”
“Cô tìm tên súc sinh đó làm gì?”
“Anh Lý, đó là vị hôn phu của tôi! Anh nên ăn nói khách sáo một chút.”
Nói xong cô không thèm để ý đến anh ta, tự mình đi tìm.
Lý Tư Không đi vòng quanh ở chỗ cũ, sốt ruột gầm gừ thay cô, sau đó vẫn đi theo.
Tìm một vòng và hỏi mấy người nhưng đều nói không thấy, Cung Ngũ vò đầu, xem ra cô phải đi ăn rồi tự mình về nhà thôi.
Thấy Lý Tư Không vẫn đi theo, cô ngạc nhiên: “Anh có chuyện gì nữa à?”
“Tôi sốt ruột thay cô đấy, keo kiệt này, đầu óc cô thật khiến người khác lo lắng!”
Cung Ngũ quay trở lại chỗ ban đầu, ngồi xuống tiếp tục chém gió với mọi người. Lý Tư Không ngồi bên cạnh nhìn, thật muốn quỳ lạy tố chất tâm lý này của đồ keo kiệt!
“Tiểu Ngũ, Yến Đại Bảo về nhà rồi hả?” An Hổ Phách thấy cô ngồi xuống nhưng không thấy Yến Đại Bảo nên hiếu kỳ hỏi.
Cung Ngũ gật đầu: “Về rồi, mới đây thôi.”
Lam Anh nhìn đồng hồ: “Cũng muộn rồi, tớ phải về đây.”
An Hổ Phách vừa nghe liền vội vàng đứng dậy: “Vậy tớ cũng về.”
Cung Ngũ sững sờ: “Các cậu về hết à? Không đi ăn xiên nướng sao?”
An Hổ Phách vội vàng lắc đầu: “Mẹ tớ quy định trước 9:00 tớ phải về nhà, giờ đã 8:20 rồi.”
Cung Ngũ nhìn sang Lam Anh: “Cậu cũng về?”
Lam Anh gật đầu: “Ừ.”
Cung Ngũ đành phải tiễn hai người họ ra cửa. An Hổ Phách có người nhà đến đón, nhân tiện đưa Lam Anh về cùng, Cung Ngũ không cần phải lo lắng nữa, “Đi đường cẩn thận đấy!”
Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh đợi sau khi tiệc kết thúc thì đi ăn xiên nướng nên không vội vã mà ngồi đó tiếp tục nói chuyện, Lý Tư Không cũng lười đi.