Công Tước

Chương 897 : Toàn thân phòng bị đối phó anh

Ngày đăng: 18:21 30/04/20


Cô đi ở phía trước, vừa đi còn vừa băn khoăn, đến nỗi cô căn bản không phát hiện ra Công tước đại nhân đi theo phía sau. Đợi lúc sắp đến ký túc xá, cô đột nhiên nghĩ ngộ nhỡ có người theo dõi thì sao,



vừa quay đầu lại... Cung Ngũ bị dọa giật1nảy mình, không tự chủ được lui về phía sau mấy bước, cô mím môi, vẻ mặt từ từ nghiêm túc lại.



“Ngài Edward, anh có ý gì?”



Bạn trai cũ đã chia tay không phải kẻ thù thì cũng na ná thế. Những người sau khi chia tay còn có thể bình tĩnh hòa nhã làm8bạn, hoặc là trái tim thật sự rất rộng lớn, hoặc là vẫn giữ suy nghĩ muốn mập mờ với nhau. Dù sao cô cũng tuyệt đối sẽ không làm bạn với bạn trai cũ!



Tuyệt đối sẽ không!



Ánh mắt đầy cảnh giác và phòng bị của cô khiến Công tước đại nhân hơi ngẩn ra,2“Tiểu Ngũ.”



“Cái gì hả?” Cung Ngũ giống như một con gà trống nhỏ bị rút lông, dang hai cánh ra, lập tức muốn xông lại mổ chết anh, cô nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Bây giờ ở đây không có ai khác, anh có thể nói rõ ràng một mạch luôn4rồi đấy!” Công tước đại nhân nhìn cô, anh muốn làm gì? Trong đầu anh mù mịt, anh muốn làm gì?



Trong tầm mắt của Công tước đại nhân, cô gái vừa xinh đẹp vừa đáng yêu đó đang dùng đôi mắt xinh đẹp hung ác trừng anh, giống như anh là kẻ thù của cô.



“Tôi không muốn nhìn thấy anh một chút nào cả! Ngài Edward, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Lời chất vấn của cô mang theo chỉ trích và phiền chán, cố gắng hết sức muốn nhanh chóng thoát khỏi anh. Cô nói cô không muốn nhìn thấy anh một chút nào, cô còn nói anh là người đàn ông đáng ghét không có liên quan gì...



Dáng vẻ cô vẫn tràn đầy sức sống như thế, nhưng từng lời nói từng hành động của cô đều cực kỳ bài xích anh.



Công tước đại nhân lui về phía sau một bước, từ từ nhìn xuống đất, giống như đột nhiên tỉnh táo lại, lại giống như bị người ta hung hăng đánh cho một gậy, anh đã làm cái gì thế này?




Tư Đồ suýt nữa ói máu, lần trước suýt nữa anh ta bị chết ngạt, đánh chết anh ta cũng không vào. Cung Ngũ rón rén đi qua đó, đẩy đệm ra một nửa để Tư Đồ nằm vào mặt trống dựa vào tường, còn cầm đồ chơi bằng bông phủ lên chỗ không che hết được cho Tư Đồ, sau đó cố gắng đặt cốc chén lên trên, trừ đệm giường cao hơn một đoạn, nhìn dày hơn ra, thật sự là không nhìn ra được người nào.



Sở dĩ Cung Ngũ nghĩ ra cách này là bởi vì có một lần Winnie làm tổ ở đây, đột nhiên nhảy ra dọa cho cô giật mình, lúc đó cô thật sự tưởng là không có ai.



Không ngờ lúc này lại có tác dụng. Sau khi sắp xếp xong, Cung Ngũ mới đi về phía cửa, trước khi mở cửa cô còn cố ý họ một tiếng nhắc nhở Tư ĐỒ.



cửa được kéo ra, Công tước đại nhân đứng một mình ngoài cửa, Cung Ngũ cảnh giác nhìn hai bên, đứng ở giữa cửa và tường, một tay vẫn nắm lấy chốt cửa, hỏi: “Ngài Edward rốt cuộc muốn làm gì? Anh bây giờ như vậy là theo dõi, biết không hả? Tôi có thể tố cáo anh!”



Công tước đại nhân vẫn đứng ở cửa, vẻ mặt vô cùng u ám, “Tiểu Ngũ, tôi không có ác ý, tôi chỉ muốn giúp em.”



“Không cần!” Cung Ngũ kiên quyết trả lời, “Tôi rất tốt, có cái gì cần giúp? Tôi lấy thư rồi, tôi phải đi tìm hiệu trưởng Page đây!”



“Tiểu Ngũ!” Công tước đại nhân mở miệng: “Ngày nào trường học chưa hủy bỏ canh gác thì ngày đó hắn sẽ không đi được. Em chắc chắn muốn để cho người đó ở ký túc xá của em mãi à? Canh gác dài nhất của học viện quý tộc là nửa năm, ngắn nhất là một tuần, bây giờ mới tăng lên báo động màu đỏ, ít nhất cũng phải ba tháng.”



Cung Ngũ: “...” Thật sự không nghĩ là sẽ lâu như vậy, cô do dự một chút, hỏi: “Ngài Edward muốn làm gì?” “Em chắc chắn muốn tôi nói ở đây à?” Công tước đại nhân hỏi. Cung Ngũ im lặng một lúc, sau đó cô mở cửa lớn ra một chút, còn dịch băng ghế kéo cửa ra, vẫn cảnh giác nhìn anh như cũ. Công tước đại nhân bước vào ký túc xá của cô, nhìn thấy điện thoại trong tay cô đang ở trạng thái súng. Anh ngẩn ra, từ từ ngước mắt lên nhìn về phía Cung Ngũ, “Tiểu Ngũ, em đang phòng bị tôi ư?” Dùng đồ anh đưa đối phó với anh sao?



Cơn sóng cuồn cuộn trong lòng lập tức đập lên người anh, anh kinh hãi nhìn Cung Ngũ. Cung Ngũ cúi đầu nhìn thấy điện thoại trong tay mình, cô do dự một chút, sau đó cúi đầu khôi phục cây súng thành điện thoại, cúi đầu nói: “Không phòng bị ai cả, thời điểm đặc biệt, tôi cũng sợ chết, ngộ nhỡ người đến là nhân vật khả nghi thì tôi phải làm thế nào? Tôi cũng hết cách rồi, không phải là nhắm vào ngài Edward đâu, xin thứ lỗi.”



Từ nãy giờ, cô đều gọi anh là ngài Edward, vẻ mặt xa cách lại phòng bị, giống như sợ anh sẽ làm hại cô.