Công Tước

Chương 898 : Khiêu khích

Ngày đăng: 18:21 30/04/20


Công tước đại nhân đứng giữa phòng, ánh mắt nhanh chóng quét một vòng khắp ký túc xá không lớn.



Tầm mắt anh dừng lại trên giường, Cung Ngũ đứng ở cạnh cửa không nhúc nhích, gắt gao quan sát điểm rơi của ánh mắt anh, phát hiện anh nhìn trên giường mấy giây. Cô tỉnh bơ nhấc chân đi tới, giơ tay chỉ một cái cái ghế, nói: “Ngài Edward, mời ngồi.”



Công tước đại nhân nhìn cô,1từ từ ngồi xuống.



Cung Ngũ khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô ngồi xuống giường, thản nhiên nói: “Ngài Edward muốn nói gì? Vừa nãy anh nói giúp tôi là có ý gì?” Đến bây giờ vẫn nhất định không khai trong phòng mình giấu nhân vật khả nghi.



Rõ ràng chính là không tín nhiệm anh.



Công tước đại nhân quét mắt qua giường, “Vị khách này là do Tiểu Ngũ bảo vệ à? Vậy thì đối8với Tiểu Ngũ mà nói, nhất định vô cùng quan trọng, đúng không?”



Cung Ngũ trợn mắt, không trả lời thẳng, chỉ hỏi anh: “Ngài Edward, không biết lúc nào trường học mới hủy bỏ canh gác?”



Công tước đại nhân khẽ thở ra một hơi, “Trước kia Tiểu Ngũ không xưng hô như vậy.”
Công tước đại nhân im lặng nhìn cô, vẻ mặt u ám dần dần khôi phục lại, sau đó anh mở miệng: “Tiểu Ngũ bảo vị khách kia ra ngoài đi. Tôi biết hắn đang ở trong phòng này, nếu như tôi ra tay tìm ra, sợ rằng sẽ rất khó coi, cho nên Tiểu Ngũ hãy tự gọi hắn ra đi.”



Cung Ngũ mím môi, vẻ mặt rất căng thẳng, “Ngài Edward anh đừng nói như vậy, anh dựa vào cái gì nói tôi chứa chấp nhân vật khả nghi? Cho dù là Đại Công tước đại nhân của Gaddles, anh cũng phải nói chuyện có chứng cứ rõ ràng!” Đây chính là thái độ trước khi không tìm được người, đánh chết cô cũng kiên quyết không khai. “Tiểu Ngũ, nghe lời, bảo hắn ra đi.” Công tước đại nhân nhìn chằm chằm cô. Cung Ngũ vẫn mím môi, vẻ mặt từ căng thẳng biến thành cảnh giác. Điện thoại di động vốn cầm trong tay cũng không tự chủ được ấn vào nút biến hình. Công tước đại nhân nhìn thấy, suýt nữa điên lên. Cô gái trước mắt đã đến mức hoàn toàn không tin anh nữa rồi.



Đúng vậy, vốn dĩ chính là một cô gái không có cảm giác an toàn, anh dùng thời gian lâu như vậy mới khiến cô từng chút từng chút một tin tưởng anh. Nhưng bây giờ, cô lại lần nữa trở lại điểm xuất phát, thậm chí còn hơn cả trước kia. “Nếu như Tiểu Ngũ không yên tâm...” Công tước đại nhân đột nhiên mở miệng, sau đó anh giơ tay lên, từ từ làm thành tự thể giơ tay đầu hàng, “Như vậy được rồi chứ?”



Nhìn tư thế của Công tước đại nhân, trong lòng Cung Ngũ có chút cảm giác kỳ lạ không nói ra được. Cô do dự một chút, đột nhiên giơ tay chỉ cửa, nói: “Tôi phải đóng cửa.” Công tước đại nhân gật đầu: “Được.” Cung Ngũ vừa đóng cửa lại, vừa biến hình điện thoại thành súng, cô không nhắm vào Công tước đại nhân, nhưng cô cầm ở trong tay. Cô vừa đi vừa cảnh giác nhìn Công tước đại nhân, ngồi xuống giường, cô giơ tay dùng sức đập hai cái về phía người bên trong giường, “Này, heo chết, mau dậy đi!”



Người bên trong giường không nhúc nhích, Cung Ngũ vừa giơ tay đập còn vừa cảnh giác Công tước đại nhân, cô tức giận: “Đừng giả chết nữa! Tôi sờ được mong anh rồi đây này!”



Công tước đại nhân ngẩng phắt đầu lên.



Cung Ngũ đã xoay người, vén chăn lên, thấy Tư Đồ nằm im không nhúc nhích, sau đó nhìn thấy sắc mặt anh ta xanh lét do bị thở, mắt lờ đờ, đây là bị chết ngạt rồi.