Công Tước

Chương 899 : Khiêu khích

Ngày đăng: 18:21 30/04/20


Cung Ngũ lập tức hô to một tiếng: “Mẹ kiếp! Tư Đồ anh đừng chết!”



Cô luống ca luống cuống lối chăn ra ném xuống đất cho Tư Đồ hít thở không khí. Thấy anh ta vẫn không nhúc nhích, Cung Ngũ vội vàng quỳ trên giường làm cấp cứu hồi phục tim mạch cho anh ta. Cô bịt lấy mũi Tư Đồ, bóp miệng anh ta ra, cúi đầu định hô hấp nhân tạo cho anh ta.



Công tước đại nhân sa sầm mặt lại, kéo Cung Ngũ ra phía sau,1nhìn sắc mặt Tư Đồ, nghiến răng nghiến lợi: “Nếu như anh còn giả chết nữa thì anh thật sự không cần sống nữa đâu.” Vừa nghe thấy lời này, Tư Đồ lập tức mở mắt ra, tầm mắt đảo qua đảo lại trên người Công tước đại nhân và Cung Ngũ, đột nhiên gào khóc lên như tủi thân lắm: “Tiểu Ngũ...”



Anh ta dùng cả tay cả chân bò xuống giường, dang hai tay ra nhào vào người Cung Ngũ, “Tiểu Ngũ, tôi sợ lắm, tôi suýt nữa thì8chết...tối thảm quá đi mất... tôi suýt nữa bị chết ngạt trong lòng Tiểu Nhạc Nhạc nhà cô! Tiểu Nhạc Nhạc nhà cô ngực phẳng, không mềm mại một chút nào...”



Anh ta còn muốn bám lên vai Cung Ngũ, đã bị Công tước đại nhân đằng đằng tà khí túm cổ áo sau, trực tiếp ném qua phía cửa.



May mà cơ thể thanh niên nhanh nhẹn, thuận lợi ngồi xổm dưới đất. Sau đó anh ta đứng lên, dang hai cánh tay làm ra động tác vận động viên thể2thao tiếp đất thành công, thả lỏng người, vẫy tay với bên này, lắc tay với bên kia, miệng còn nói, “Cảm ơn mọi người.”



Cung Ngũ trợn mắt: “Đồ thần kinh!”



Mặt Công tước đại nhân đen như mới từ địa ngục ra, sát khí toàn thân ngắn cũng không ngăn nổi, che cũng không che nổi, muốn đại sát tứ phương.



Nhưng Tư Đồ vẫn không biết sống chết, chào cảm ơn xong còn nhào qua chỗ Cung Ngũ: “Huấn luyện viên, cảm ơn cô...”



Cung Ngũ ghét bỏ tránh ra phía4sau, “Anh cách xa tôi chút! Ngài Edward đến để giải quyết vấn đề, nếu như anh còn phát điện như vậy, là muốn ăn súng à?”



Tư Đồ mím môi, tủi thân.




Cung Ngủ không nhúc nhích, bởi vì cô nhìn thấy ngón tay Công tước đại nhân không nhét vừa cò súng.



Có điều cô cảm thấy Tư Đồ thật sự cần phải dạy dỗ một chút, cho nên không lên tiếng. Quả nhiên Tư Đồ ngoan ngoãn lại, anh ta ngồi xổm dưới đất dùng hai cánh tay ôm đầu gối, cúi đầu không nói một lời. Vừa rồi anh ta còn đắc ý như vậy, bây giờ một câu cũng không dám nói, nhỏ giọng khóc thút thít, y như một con côn trùng đáng thương. Cung Ngũ trừng anh ta một cái, “Thời gian tôi đi lấy thư lâu quá rồi, tôi phải nhanh chóng quay lại, hiệu trưởng Page vẫn còn đang đợi tôi.” Cô đột nhiên hỏi như nghĩ ra cái gì: “Ngài Edward, nếu như anh đã đồng ý thả Tư Đồ đi rồi, vậy có phải là không cần bức thư này nữa không?”



Công tước đại nhân hít sâu một hơi, đưa cây súng đến trước mặt Cung Ngũ, Cung Ngũ thuận tay khôi phục thành điện thoại di động, nhét vào trong túi áo.



“Tôi đồng ý thả hắn đi, không có nghĩa là hiệu trưởng Page cũng đồng ý, nếu không đã không ầm ĩ lên thu hút sự chú ý của bảo vệ rồi. Bức thư này sẽ do hiệu trưởng Page giao cho đội bảo vệ, còn bọn họ xử lý như thế nào tra tìm ra sao thì không phải là chuyện của chúng ta.”



Cung Ngũ suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng, dù sao cũng phải có gì để trường học từ bỏ việc tìm cớ trên người cô mới được. Cô gật đầu, nói: “Vậy được rồi, tôi sẽ giao bức thư này cho hiệu trưởng Page. À, tôi vẫn còn chưa đọc nữa, tranh thủ thời gian đọc chút đã.”



Nói rồi cô mở cửa, đứng ở cửa chờ Công tước đại nhân đi ra ngoài. Công tước đại nhân đứng ở trong phòng, con ngươi khẽ đảo, nhìn về phía Tư Đồ vẫn ngồi xổm dưới đất, đột nhiên vui vẻ nói với Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ đi trước đi, tránh để cho người khác phát hiện chúng ta đi cùng nhau.”



Cung Ngũ suy nghĩ thấy cũng đúng, vội vàng men theo hành lang đi về phía trước, trước khi đi còn nhắc nhở một câu: “Ngài Edward đóng cửa hộ tôi nhé!”



Cung Ngũ vừa mới đi, Công tước đại nhân đứng ở giữa ký túc xá lập tức động đậy. Cái người bình thường lời nói và việc làm hệt như con lười bám trên cây đột nhiên nhanh như chớp đá một cước về phía Tư Đồ đang ngồi xổm dưới đất. Tư Đồ co quắp lại như một con nhím bị tấn công, đập vào tủ. Cước thứ hai của Công tước đại nhân đã giáng xuống. Sau ba cước, anh giẫm một chân lên ngực Tư Đồ, kẹp lấy cổ anh ta, từ từ ngồi xổm xuống, “Nói với Chiêm Húc, bảo hắn từ bỏ cái dã tâm đó đi, bạn qua thư từ: Cút!”



Tư Đồ há miệng, mặt đỏ bừng lên do ngạt thở, anh ta nghiến răng nghiến lợi: “Anh tôi... tốt hơn anh nhiều... Anh là cái thá gì... Tiểu Ngũ... khụ khụ... còn không muốn để ý đến anh... Khụ khụ khụ... Tiểu Ngũ còn đồng ý đưa thư hồi âm cho tôi...” Giây phút cấp bách anh ta vẫn khiêu khích Công tước đại nhân, “Anh có bản lĩnh thì giết tôi đi... Khụ khụ... xem xem Tiểu Ngũ nghĩ anh thế nào...”



Công tước đại nhân nổi giận đùng đùng nhưng lại cười như cây cỏ mùa xuân, “Tiểu Ngũ không để ý đến tôi là việc của tôi, không có nghĩa là người khác được ngấp nghé cô ấy. Còn về Chiêm Húc, bản thân hắn là một kẻ xấu xa, đừng có làm bẩn Tiểu Ngũ sạch sẽ của tôi. Tin tôi đi, tôi không dễ đối phó như những kẻ địch bây giờ của hắn đâu, bảo hắn tránh xa người phụ nữ của tôi một chút!”