Công Tước
Chương 903 : Bộ tiểu bát mất tích
Ngày đăng: 18:21 30/04/20
Cung Ngũ bên này đang trợn mắt, Tư Đồ bên kia đột nhiên ngơ ngác nghiêng đầu xích lại gần cô, “Ai thế? Bạn cô à?”
Cung Ngủ không thể nhịn được: “Đây là mẹ tôi! Bạn bè cái gì hả? Anh tránh xa tôi ra một chút!”
Đồ thần kinh!
Chuyện gì cũng muốn nhúng tay vào, tính tò mò quá mạnh, cái gì cũng muốn biết! Tư Đồ lặng lẽ đi qua một bên, lẩm bẩm: “Cái gì chứ... Người ta cũng chỉ hỏi vậy thôi,1gì mà hung dữ vậy... Người ta thật là đáng thương...”
“Anh im miệng đi!” Cung Ngũ tức giận thở phì phò, “Tôi nói chuyện với mẹ tôi và Tiểu Bát, anh chõ mồm vào làm gì?”
Tư Đồ: “...”
Nhạc Mỹ Giảo vẫn đang nghe, đợi Cung Ngũ quát xong bà mới nói: “Tiểu Ngũ, mẹ nói con nghe thấy chưa vậy? Bảo cậu ta lộ mặt ra đây cho mẹ xem xem. Con đang ở ký túc phải không? Có phải trong ký túc chỉ có8hai đứa không thế?”
Cung Ngũ: “...” Nhạc Mỹ Giảo đã chắc chắn là đúng rồi, bà lại vội vàng nói: “Tiểu Ngũ, mẹ nói con nghe này, con tìm đối tượng để yêu đương mẹ không có ý kiến, nhưng cần phải chú ý một chút, đừng có chưa kết hôn đã có con, chuyện này tuyệt đối không được phép...” Cung Ngũ: “Cái đó... Mẹ, anh ta không phải là bạn trai của con...” “Không phải bạn trai mà con dẫn về ký túc2làm gì? Mẹ con già đến mức đó rồi à?” Nhạc Mỹ Giảo không tin
một chút nào. “Tiểu Ngũ mẹ nói con nghe, tìm đối tượng cũng phải xem nhân phẩm, trước hết phải xem nhân phẩm ra sao đã, nếu như nhân phẩm không tốt, có đẹp trai cũng bỏ đi...” Cung Ngũ: “...” Tư Đồ ở bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác, nhỏ giọng hỏi: “Bị mắng rồi à?” “Anh cút đi!” Cung Ngũ tức giận nói một câu, đồ4lắm mồm.
“Tiểu Ngũ, sau khi có đối tượng rồi phải dịu dàng một chút, con xem con có cái thái độ gì thế hả?”
Cung Ngũ trả lời: “Con học theo mẹ đó.”
Nhạc Mỹ Giảo tức giận trợn mắt: “Con nói cái gì? Nếu như Bộ Sinh không làm ra chuyện khiến người khác tức giận thì có thể có nhiều chuyện như vậy à? Còn không phải là anh ta tự chuốc lấy chắc!”
Bộ Tiểu Bát dùng giọng non nớt đáp lại một câu: “Bye bye chị.”
Sau đó cô tắt điện thoại.
Nhạc Mỹ Giảo cúi đầu nhìn Bộ Tiểu Bát trong lòng: “Tiểu Bát, bây giờ con muốn về nhà hay muốn chơi tiếp?”
“Chơi!”
Trẻ con nghịch ngợm ham chơi, để cậu chọn nhất định là chọn chơi rồi, hơn nữa còn vô cùng thuần thục nữa.
Nhạc Mỹ Giảo thả cậu xuống để cậu tự chơi, còn mình thì ngồi ở bên cạnh đợi. Khu vui chơi trẻ em có rất nhiều người, bên trong hầu hết toàn là trẻ con, phụ huynh đều ngồi ở xung quanh trông bạn trẻ, ghế quầy xung quanh như một bức tường.
Điện thoại vang lên, bà rút ra xem, phát hiện là tin nhắn của bạn hẹn bà đi dạo phố, bà thở dài trả lời lại: [Hôm nay không được rồi, hôm nay dì giúp việc xin nghỉ, ông xã đi công tác ba ngày, chiều ngày kia mới về. Tôi còn không đi làm được, đưa Tiểu Bát ra ngoài chơi rồi, thằng bé chơi quên trời đất luôn.]
Gửi xong tin nhắn bà ngẩng đầu lên nhìn nhóc mập đang trèo ở phía trên, nhận được tin nhắn trả lời của bạn, lại cúi đầu xuống đọc sau đó nhắn lại.
Sau mấy lần nhắn qua nhắn lại, Nhạc Mỹ Giảo gửi tin nhắn: [Không nói chuyện với cậu nữa, ở đây đông người, tôi phải trong Tiểu Bát đã.] Cất điện thoại, bà ngẩng đầu nhìn lên phía trên lâu đài nhỏ, bóng dáng nhỏ bé màu vàng xoẹt qua, bà cảm thấy yên tâm hơn, tay chống cằm nhìn lên trên, đợi Bộ Tiểu Bát chạy ra vẫy tay với bà. Nhưng liên tiếp mấy bạn nhỏ mặc quần áo vàng chạy ra mà không nhìn thấy Bộ Tiểu Bát đầu. Nhạc Mỹ Giảo đeo túi lên vai, chậm rãi đảo qua nửa vòng sân chơi trẻ em mà vẫn không nhìn thấy Bộ Tiểu Bát đầu cả. Nhạc Mỹ Giảo lo lắng, bà nhanh chóng đi giày rồi xông vào trong. Nhân viên quản lý vội vàng đi qua ngăn lại: “Vị phụ huynh này, vào trong phải bỏ giày...” Nhạc Mỹ Giảo căn bản không quan tâm, vừa tìm vừa gọi: “Tiểu Bát! Tiểu Bát!”
Nhân viên quản lý đi qua quát: “Vị phụ huynh này...” Nhạc Mỹ Giảo vội vàng nói: “Con trai tôi vừa rồi còn chơi ở bên trên, nhưng giờ không thấy đâu nữa rồi!” Nhân viên quản lý ngẩn ra, vội vàng thông báo cho hai nhân viên khác, để lại một người soát vé, hai người khác đều đi tìm giúp, hỏi Nhạc Mỹ Giảo, Con trai cô mặc quần áo gì?”. “Bộ quần áo liền thân hình con vịt con màu vàng, mặt tròn, đầu trọc mới cắt...”
Đặc điểm rất rõ, ba người lập tức chia nhau ra tìm kiếm, nhưng tìm hết các ngóc ngách bọn trẻ thường hay nấp một lượt mà vẫn không thấy đâu, trái tim Nhạc Mỹ Giảo lạnh buốt. Tiểu Bát đâu?