Công Tước
Chương 904 : Bộ tiểu bát mất tích
Ngày đăng: 18:21 30/04/20
Bà suy nghĩ một chút, lập tức hỏi: “Phòng giám sát của tòa nhà ở chỗ nào?”
Trẻ con mất tích ở khu vui chơi, mặc dù có sự giám sát của phụ huynh nhưng cũng không thể nói khu vui chơi trẻ em hoàn toàn không có trách nhiệm gì, cho nên cửa hàng trưởng của khu vui chơi trẻ em lập tức cùng bà đi tìm giám đốc của trung tâm thương mại. Đi đến phòng giám sát kiểm tra camera, lúc vào thang máy một người vội vàng xông vào trong thang, đang cầm1bộ đàm nói với người ở đầu bên kia: “Lập tức tới ngay! Lập tức tới ngay!”
Giám đốc của trung tâm thương mại nhìn thấy anh ta còn chào hỏi, nói một câu: “Hình như có một đứa trẻ bị mất tích...”
“Đúng, đây là phụ huynh của đứa trẻ” Giám đốc nói với Nhạc Mỹ Giảo: “Anh ấy là đội trưởng đội bảo vệ phụ trách khu vực phía nam.”
Đội trưởng đội bảo vệ hỏi: “Đứa bé bao nhiêu tuổi?” Nhạc Mỹ Giảo lập tức trả lời: “Ba tuổi, mặc một bộ quần áo liền thân8hình con vịt màu vàng, đầu trọc, đi giày đế bằng màu xanh da trời.” “Có phải là còn mập nữa không?” Đội trưởng đội bảo vệ quắc mắt, lấy được câu trả lời khẳng định của Nhạc Mỹ Giảo, anh ta đột nhiên nói: “Tôi từng nhìn thấy đứa bé này rồi!”
Nhạc Mỹ Giảo vội vàng hỏi: “Ở đâu?” “Khoảng mươi phút trước tôi nhìn thấy một người đội mũ đeo kính đen bế đứa bé này, tôi thấy đứa bé không khóc không quấy, rất ngoan, tôi còn tưởng là người đó bể con2nhà mình, đi về phía kia.”
Nhạc Mỹ Giáo suýt chút nữa phát điên lên, “Là nam hay nữ?”
“Là nam, một người đàn ông trung niên.” Đội trưởng đội bảo vệ nói: “Tôi nhìn còn tưởng là ông của đứa bé, chỉ thấy lạ là người ông này rất ngầu, nhá nhem tối rồi còn đeo kính đen...” Giám đốc vội vàng nói: “Mau, mau xem camera, xem camera xác nhận xem có phải là đứa bé này không Chúng tôi đã báo cảnh sát rồi, xin phụ huynh đừng lo lắng quá...”
Không lo lắng mới lạ,4Nhạc Mỹ Giảo nhìn bề ngoài có vẻ bình tĩnh, trên thực tế sắp phát điên đến nơi rồi. Bà đứng đó mặt không cảm xúc, thang máy tới nơi, bà đi ra ngoài cùng với những người khác tới phòng giám sát.
mở miệng liền nói luôn. Lúc một mình còn rất bình tĩnh, điện thoại vừa kết nối, nước mắt đã lăn dài, “Tôi chỉ cúi đầu nói chuyện dăm ba câu với bạn, đã không thấy Tiểu Bát đầu rồi...”
Bộ Sinh không nói gì, im lặng trong điện thoại một lúc. “Tra được camera rồi, tôi thấy người đó là con rể của nhà họ Nhạc... Tôi đã báo cảnh sát, nhưng bọn họ cũng phải điều tra, cho nên rất chậm. Tôi rất lo cho Tiểu Bát... đều là lỗi của tôi!”
“Được, anh biết rồi. Bây giờ anh về đây, đừng lo lắng, Tiểu Bát sẽ không sao đâu. Đợi anh, bốn tiếng nữa anh sẽ về. Bây giờ em về nhà trước, trông chừng điện thoại đợi đối phương gọi điện hoặc nhắn tin đến cho dù cần tiền hay cái gì, em đều đồng ý, nhớ là cần có vệ sĩ bên cạnh, đừng có đi lại một mình, anh sẽ về nhanh thôi.”
Nhạc Mỹ Giảo đáp một tiếng: “Ừm...” Dùng một chút, bà lại nói: “Tôi xin lỗi, tôi không bảo vệ tốt cho Tiểu Bát
Nếu bà dẫn theo vệ sĩ mà Bộ Sinh để lại thì tốt rồi, nhưng bà lại chê phiền phức khoa trương quá, cảm thấy không cần thiết. Bộ sinh nghe giọng bà trong điện thoại, nói: “Không phải là lỗi của em, đừng tự trách. Sau này anh sẽ chút ý, em đừng sợ, Tiểu Bát không sao đâu.”
Nhạc Mỹ Giảo đáp lại một câu rồi tắt máy, bà không nghe theo Bộ Sinh mà định đến nhà họ Nhạc tìm người.
Sau khi bà nhận ra người đó, bà đã muốn đi tìm con về.
May mà Bộ Sinh tương đối hiểu bà, đợi cảnh sát đi rồi, Nhạc Mỹ Giảo rời khỏi trung tâm thương mại, định bắt thẳng xe đi thì vệ sĩ kịp thời đuổi tới ngăn lại, đưa về. Còn về Bộ Tiểu Bát, lúc này đang mỗi tay cầm một miếng bánh quy, giương đôi mắt to long lanh nước lên, há cái miệng nhỏ, ngồi trên đất tò mò nhìn người lạ trước mắt, hỏi: “Bác sẽ dạy Tiểu Bát bắn súng à?”