Công Tước
Chương 922 : Câu chuyện về cô búp bê mập
Ngày đăng: 18:21 30/04/20
Cung Ngũ rời khỏi phủ Công tước, đi men theo con đường rợp bóng cây mà cô đã từng đi vô số lần. Cây hai bên đường rất rậm rạp, có một sinh viên tốt nghiệp cao học làm nghề làm vườn đúng là có phúc,
giống như một nhà khoa học, nuôi dưỡng cây cối cũng tốt hơn người bình thường. Thực ra cô rất muốn đi xem nhưng lại thấy ngại, bây giờ1cô không có quan hệ gì với Công tước đại nhân cả, lại đi tìm người làm vườn nhà người ta thì thực sự là không được hay lắm. Cô đi đến cuối phố, lấy tiền lẻ ra mua một chai nước và một túi bánh quy, sau đó đi đến một thảm cỏ ở gần đài phun nước ngồi xuống, mở chai nước ra uống một ngụm. Có một bóng người ở bên8kia đi dạo dọc theo đài phun nước, tay cầm một chuỗi cây cỏ hít hít ngửi ngửi. Cung Ngũ vô thức nhìn xung quanh, cảnh giác đứng lên, định đổi chỗ khác.
Nhưng nào ngờ người ở bên kia đài phun nước bỗng nhiên quay đầu sang, sau đó gọi Cung Ngũ lại: “Ngũ tiểu thư?”
Cung Ngũ ngây người, quay lại nhìn người đó, đó là một ông già mà cô không quen.
“Cô không2quen tôi à?” Hòa Húc hỏi, sau đó ông ta tươi cười đi đến, “Có lẽ là đã từng gặp một lần, nhưng không nói chuyện gì, cô không biết tôi cũng là bình thường.”
Cung Ngũ nhìn ông ta với ánh mắt đề phòng, lùi về sau, rồi mới nói: “Ồ, xin hỏi ông là...?”
Hòa Húc mỉm cười, sau đó ung dung đi từ dưới lên, ngồi lên chỗ Cung Ngũ vừa ngồi, nói,4“Tôi họ Hòa, tên là Hòa Húc, là bạn với bà Triển, bây giờ thì... được coi là bác sĩ tạm thời của Công tước Edward, có lẽ sẽ là trong một khoảng thời gian rất dài.”
Cung Ngũ vẫn giữ khoảng cách an toàn, cô cảnh giác nhìn ông ta, “ồ”
Hòa Húc cười nhìn cô, “Đừng căng thẳng như vậy, tôi không phải là người xấu, tôi là bác sĩ. Lý Tấn Dương ở Thiết Yến chắc là cô đã từng nghe tên rồi chứ? Thực ra tôi là bác sĩ riêng của ông ấy, nhưng tạm thời được mượn đến đây.”
Ông ta nói một tràng đến mấy người ở Thanh Thành và Thiết Yến, Cung Ngũ cũng không biết là thật hay giả nữa.
Cô hỏi: “Ông ở đây làm gì?” Hòa Húc lắc lư đám cây cỏ trong tay để cô nhìn cho rõ, “Vô tình phát hiện ra ở đây có một số loài hoa rất thú vị cho nên tôi tới đây xem thôi.”
Cung Ngũ vò đầu, “Đúng là ông lão kỳ quái.”
Vừa phơi nắng vừa ăn bánh quy, xong xuôi cô lại nằm lên thảm cỏ, lười biếng ngắm nhìn mây trắng lững lời trôi trên bầu trời xanh, vô cùng sảng khoái.
Cô lấy túi xách che mặt, nhắm mắt lại ngủ một giấc.
Không những ngủ mà cô còn nằm mơ, cô mơ thấy cô ngồi trên chiếc xích đu ở vườn hoa phủ Công tước, xung quanh là những bông hoa tươi đẹp đẽ, xích đu khẽ lắc lư, ánh mặt trời ấm áp, không khí trong lành, rồi cả cơ thể cô chìm sâu vào trong bụi hoa mềm mại, lắc la lắc lư, thật là thoải mái!
Cung Ngủ không cho đó là mơ, cảm thấy thật hạnh phúc thật vui vẻ, hy vọng cảm giác đó sẽ còn mãi.
Cô đang đung đưa lắc lư, phía trước có một bóng người đi tới, người càng lúc càng đến gần, sau đó Cung Ngũ phát hiện ra người đó chính là Công tước đại nhân. Cung Ngũ bỗng xụ mắt xuống, cô nhìn Công tước đại nhân, vẻ mặt lạnh lẽo, người này phải nói đến bao nhiêu lần nữa thì mới nhớ đây, cô không muốn nhìn thấy anh ta một chút nào hết!
Người đã chia tay rồi thì cứ yên lặng làm người cũ đi không được hay sao? Chẳng lẽ còn cứ bắt cô phải tìm đối tượng mới ngay bây giờ mới được ư? Nếu là như vậy thì cô sẽ đi tìm một người. Chuyện nhỏ như con thỏ!
Công tước đại nhân đứng cách đó không xa lắm, anh muốn lại gần nhưng không dám lại gần cô.
Cung Ngũ đột nhiên đứng dậy, đi bộ ra khỏi cánh cổng phủ Công tước, cô không muốn ở lại đây thêm nữa. Phía sau có người đuổi theo, Cung Ngũ bị tóm lấy, cô hét lớn: “Buông tôi ra!” Sau đó cô bị chính mình làm cho sợ hãi, bỗng cô mở mắt ra, nhìn thẳng vào Công tước đại nhân.
Cung Ngũ kinh ngạc: “...”
Cô giơ tay lên theo bản năng, bàn tay vung lên, vạch thành một đường cong tuyệt đẹp giữa không trung, và sau đó, “bếp” một tiếng, dừng lại ngay trên mặt Công tước đại nhân, để lại dấu tay in lên rõ nét.