Công Tước

Chương 923 : Trả lại tiền lẻ

Ngày đăng: 18:21 30/04/20


Đánh xong, Cung Ngũ cũng đờ người ra luôn.



Công tước đại nhân đang nhìn thẳng vào mắt cô cũng ngày người ra tại chỗ.



Bầu không khí tĩnh lặng, khoảnh khắc vừa rồi, Cung Ngũ dường như nghe thấy xung quanh có người xông tới, nhưng rồi chỉ một giây sau đã lại lui xuống hết. Công tước đại nhân đứng trên thảm cỏ, anh lặng lẽ đặt Cung Ngũ đang được anh ôm trong lòng xuống, một lúc sau anh mới nói: “Em ngủ quên, anh lo em ngủ ở đây sẽ bị trúng gió nên định đưa em về phòng.1Xin lỗi vì đã làm em sợ... anh chỉ là vô ý.”



Cung Ngũ vừa chạm chân xuống đất đã lùi liên tiếp về sau mấy bước. Cô giơ ống tay áo lên lau miệng, vẻ mặt có chút lúng túng, “Xin lỗi anh, tôi không cố ý, chỉ là... là phản xạ có điều kiện...”



Cô thấy hơi hoảng loạn, sao lại đánh người cơ chứ? Lại còn đánh ngay lên mặt anh nữa chứ?



Nửa gương mặt Công tước đại nhân đã hơi đỏ. Cung Ngũ chắp hai tay lại, nghiêm túc nói: “Ngài Edward, tôi thực sự không có ý đánh8anh đâu, tối thành tâm mong được anh tha thứ, thành tâm xin lỗi.”



Công tước đại nhân ngước lên nhìn, sau đó cười với cô, “Không sao, anh chấp nhận lời xin lỗi của em, đồng thời anh cũng phải xin lỗi như Tiểu Ngũ, bởi vì anh mạo phạm Tiểu Ngũ trước.” Anh hơi ngưng lại, do dự giây lát rồi hỏi: “Tiểu Ngũ có muốn về phủ Công tước dùng cơm không? Nghe nói em trở về mọi người đều rất vui mừng, hi vọng được gặp em.” Cung Ngũ mím môi, vốn dĩ cô có thể dứt khoát2từ chối, nhưng sau cái tát vừa rồi, cô cũng thấy hơi chột dạ.



Dù sao thì người đàn ông đứng trước mặt cô lúc này đây là Đại công tước của Gaddles. Ở Gaddles, anh là một người có thể hô phong hoán vũ, nhưng lại vừa bị cô bạt tai cho một cái.



Cô do dự một lát, nhìn trộm anh một cái, áy náy gật đầu: “Thực ra tôi không đói, nhưng tôi đồng ý đi thăm ông Eugene và bà Sandy.”



Công tước đại nhân cười, “Cảm ơn em.”



Anh từ từ cất bước đi về phía con đường lớn rậm4rạp cây cối. Anh đi rất chậm, hơi nghiêng người, vừa đi vừa nhìn vừa nhìn về phía cô, nói: “Xin lỗi, đều do một tay anh phá hỏng hết tất cả.” Cung Ngũ vội vàng lắc đầu, “Không có, không có mà, ngài Edward không giận tôi là được.” “Không.” Anh nói, “Ý anh là... mối quan hệ của chúng ta.”



Cung Ngũ trầm mặc, không biết nói gì, cho nên cũng không nói tiếp.



“Đáng lẽ ra anh có thể nắm tay em chậm rãi bước đi dạo trên con đường này trở về.” Anh lại nói, “Nhưng bây giờ anh và Tiểu Ngũ chỉ có thể giữ khoảng cách xa xôi thế này.”



Cung Ngũ giữ khoảng cách với anh, trả lời anh với thái độ vô cùng cung kính: “Ngài Edward, chuyện đã qua rồi thì đừng nên nhắc đến nữa.”



Công tước đại nhân đi rất chậm, anh nhìn về phía trước, Cung Ngũ lặng lẽ đi theo sau, cũng đi rất chậm. Công tước đại nhân hỏi: “Tiểu Ngũ ở trường học thấy vui lắm đúng không?”



Cung Ngũ gật đầu: “Rất vui.”
Công tước đại nhân hơi suy tư đôi chút, sau đó gật đầu.



Hòa Húc nói: “Nghe Tiểu Ngũ kể lại, người anh trai đó hình như là một thiên tài về sinh vật học, không biết tại sao cậu ta lại có được loại hạt giống sinh vật cổ, trồng ra được không ít loài cỏ độc. Trong đó có một loài được Tiểu Ngũ đặc biệt chỉ ra, nói là được đặt riêng trong một chiếc hộp độc lập niêm phong kín, lợi dụng nguồn sáng và nước nhân tạo để trồng. Nguyên nhân phải niêm phong kín và vì loại cỏ độc đó sẽ phóng ra khí độc, lâu ngày sẽ khiến các loài thực vật khác bị chết.” Tinh thần Công tước đại nhân có chút lo lắng, “Tiểu Ngũ có biết không?” Trước tiên Hòa Húc ngây người, sau đó xua tay, “Tiểu Ngũ không biết gì cả, trong lúc nói chuyện, nhìn thấy loại hoa đó trong tay tôi nên cô ấy nói có độc, sau đó mới nói tới chuyện đó. Dù sao thì bệnh này của cậu cũng rất hiếm gặp, người bình thường sẽ không ngờ đến đâu.”



Tâm trạng Công tước đại nhân rất mâu thuẫn, anh vừa không muốn Cung Ngũ biết chuyện, nhưng cũng vừa muốn cô biết. Hòa Húc liếc nhìn anh, “Tôi nghi ngờ chính tên làm vườn kia đã điều chế ra loài thực vật độc đó, chính là ngọn nguồn chúng ta vẫn luôn muốn đi tìm.”



Công tước đại nhân trầm ngâm lắng nghe, một lúc sau anh mới đột nhiên lên tiếng: “Tổ tiên của Mathew đều là người làm vườn cho gia tộc Edward, cho nên đến đời họ, hai anh em đương nhiên cũng chọn chuyên làm vườn... Còn về những cái khác, có lẽ là sở thích của cậu ta.” Anh hơi ngưng lại một lát, rồi nói tiếp: “Nếu anh ta có những kỳ vọng khác, đêm nay tôi sẽ cho người lấy cây đó đến đây.”



Hòa Húc vội nói: “Tiểu Ngũ nói tên làm vườn kia không muốn cho ai biết, hình như không mấy ai biết chuyện đó, nếu như cứ trực tiếp đến đó thì sẽ liên lụy đến Tiểu Ngũ, dù sao thì chỉ có cô ấy từng đến đó.”



Công tước đại nhân gật đầu: “Nếu như vậy thì đêm nay đi thu thập đi, có những gì cần chú ý nhờ chú Hòa nói lại, tránh để lúc đó đồ còn chưa thu được về đã có người chết.”



Hòa Húc gật đầu: “Nói cũng có lý, vậy tôi đi chuẩn bị ảnh mẫu bản, đến lúc đó bảo họ thu thập các loài thực vật tương tự như vậy là được.”



Công tước đại nhân đáp, “Được.”



Hòa Húc cảm thấy có thể khiến anh ta mở miệng quả thực quá khó, nhớ lại dáng vẻ cô nhóc Cung Ngũ đó, ông ta lại nói tiếp: “Đúng rồi, suýt nữa thì tôi quên mất, tôi còn thiếu cô nhóc ấy hai đồng rưỡi tiền bánh quy đấy.”



Công tước đại nhân nhìn ông ta, vẻ mặt mờ mịt.



Hòa Húc cười nói: “Trưa nay tôi gặp Tiểu Ngũ ở bãi cỏ, ăn một nửa gói bánh của cô ấy, cô ấy đòi tôi tiền bánh.”



Công tước đại nhân bật cười, “Ừm.” Suýt nữa thì anh quên mất, cô nàng đó của anh là một kẻ ham tiền mà.



Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy một kẻ ham tiền cũng đáng yêu đến thế, chính là bắt đầu từ cô.



Hòa Húc buồn phiền nói: “Tôi còn thiếu nợ cô ấy, phải trả ngay mới được. Ôi chao, đi tìm cái cô nhóc ham tiền đó trả tiền đầy.”



Công tước đại nhân chỉ yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn cô gái đang đắm chìm dưới ánh sáng mặt trời đó, nụ cười của cô sao mà ấm áp đến thế.