Công Tước
Chương 924 : Trả lại tiền lẻ
Ngày đăng: 18:21 30/04/20
Rời khỏi thư phòng của Công tước đại nhân, Hòa Húc đi tìm đồng xu hai đồng rưỡi, đi tìm Cung Ngũ. IS “Ôi chao, Ngũ tiểu thư, không ngờ còn có thể gặp cô ở đây. Lần này gặp tôi cô đã tin chưa nào?” Cung Ngũ ngây người, không ngờ ông ta lại đến đây, “Chào ông Hòa.” Cô vội vàng đứng dậy, đưa chiếc ghế mình đang ngồi sang, “Mời ông.” Hòa Húc xua tay: “Không cần, tôi chỉ đến trả tiền thôi, nếu không tôi cứ nhớ mãi, cảm thấy là mình nợ tiền
CÔ.”
Cung Ngũ1gắng gượng nhe răng cười: “Cảm ơn ông Hòa vẫn còn nhớ, tôi đã nói là không cần nữa rồi.”
“Ngũ tiểu thư với tôi không thân thiết cũng không có quan hệ gì, sao có chuyện tùy tiện như vậy được? Nào, hai đồng rưỡi để chứng minh cho nhân phẩm của tôi, sao có thể không trả được chứ? Đã nói là đưa tiền là phải đưa, nói lời giữ lời là căn bản của việc làm người. Đúng không nào?”
Thiện cảm của Cung Ngũ dành cho ông ta lập tức tăng lên mấy lần, “ông Hòa, lúc8trước tôi không tin tưởng ông, rất xin lỗi ông. Không ngờ ông lại là người có chữ tín như vậy!” Hòa Húc híp mắt cười nói: “Chứ còn gì nữa? Bây giờ tôi thấy thoải mái rồi, con người tôi không thể nợ tiền ai được.” Cung Ngũ vội nói: “Đúng vậy. Tôi thích nhất là người như ông Hòa đây, người như tôi không thể để người khác nợ tiền mình, nếu không sẽ ăn không ngon ngủ không yên.” Hòa Húc nhịn cười rất khó khăn, cô gái này đúng là quá thú vị. Lần đầu2tiên có người lại nói trước mặt người khác là không thể chịu được khi người khác nợ đồ mình như cô.
Bà Lily vẫn đang bận rộn làm việc, thực ra đã khâu xong rồi, nhưng vì bẩn quá cho nên sau khi được Cung Ngũ đồng ý, bà Lily đã mang con búp bê đi giặt sạch bụi bẩn, giờ đang gác trên cành cây phơi nắng.
Dù sao cũng đã đợi lâu như vậy rồi, Cung Ngũ cũng không bận tâm nếu phải đợi thêm một chút nữa, vừa hay có thể ngồi xuống trò chuyện với họ.
“Ông4Hòa là người Thiết Yến à?” Cung Ngủ tò mò.
“Người Thiết Yến chính gốc đây.” Hòa Húc trả lời, “Tiểu Ngũ thì sao?”
“Có lẽ không phải là người Thanh Thành chính gốc. Tôi sinh ra ở Thanh Thành, mẹ tôi đưa tôi đến Thanh Thành, nên tôi vẫn luôn sống ở đó.”
Hòa Húc gật đầu: “Sau này thì sao? Tiểu Ngũ dự định sẽ đi đâu? Ở lại Gaddles? Hay là về nước?” “Chắc chắn là về nước rồi!” Cung Ngũ trả lời: “Gaddles không phù hợp với tôi. Đất nước nhỏ, các bạn học ở bên cạnh đa số trong tương lai đều sẽ gia nhập giới chính trị Gaddeles, tôi có ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì. Ngoài việc ở đây không khí tốt cảnh sắc đẹp ra, tôi không thích Gaddles lắm.”
Hòa Húc nhìn cô, không dám nhắc chữ nào đến Công tước đại nhân. Đây là vết thương lòng sâu nhất của cô gái này. Cô ấy đến Gaddles là vì Công tước đại nhân, nay rời khỏi đây cũng không hề lưu luyến gì như vậy.
Ôi chao, lần này thì phiền phức rồi đấy, nếu như gặp phải những cô gái bình thường khác thì còn được, việc quay đầu lại là chuyện đơn giản, nhưng Công tước đại nhân đúng là làm khó người khác, lại đi chọn một cô gái giống y như bà Triến, một khi đã quyết định rồi thì sẽ không quay đầu lại nữa. Có lẽ cô nhóc hẹp hòi này sẽ hận Công tước đại nhân cả đời mất.
“Vậy những tri thức cô học được chẳng phải sẽ rất lãng phí hay sao? Dù sao thì bây giờ những thứ cô học được đều là thích hợp nhất trong giới chính trị.” Hòa Húc thản nhiên nói.
Cung Ngũ ngước cằm lên, dáng vẻ rất có triết lý: “Ai nói là lãng phí chứ? Xã hội vốn là một sàn đấu chính trị cỡ lớn, đâu cũng giống nhau cả thôi. Nói không chừng mấy năm sau khi tôi trở về lại trở thành một chính trị gia đó. Hừ!”
Công tước đại nhân nhìn cô, hỏi lại: “Có được không?” Cung Ngũ gật đầu, “Vậy được thôi. Tạm biệt ngài Edward.”
“Tạm biệt Tiểu Ngũ.”
Sau đó cô lùi về sau một bước, nhìn lái xe rời đi.
Trong gương chiếu hậu Cung Ngũ đang ngây ngốc đứng ở cổng trường, nhìn theo hướng họ đi. Ánh mắt Công tước đại nhân cứ nhìn theo cô mãi, nhìn bóng dáng ấy càng ngày càng nhỏ đi rồi cuối cùng biến mất không còn dấu vết gì nữa.
Anh đưa tay lên che mắt.
Cung Ngũ xuất trình thẻ sinh viên cho bảo vệ gác cổng, về phòng, đặt ba lô xuống, rồi lại mang con búp bê ra phơi, cô ngồi xếp bằng trên sofa, định gọi điện cho Carlisle.
Carlisle ngủ trưa vừa dậy, giọng nói vẫn còn mơ mơ màng màng, “Alo? Tiểu Ngũ à? Sao vậy?” Tiểu Ngũ đặt cằm lên đầu gối, hỏi: “Carlisle, tớ hỏi cậu một chuyện này.” “Cậu nói đi.” Carlisle giơ tay ra hiệu cho quản gia mang một cốc trà đến, “Chuyện gì thế?” “Tớ nhớ có một lần cậu nói gia tộc Edward có chứng bệnh gì di truyền, cậu có thể kể lại chi tiết chuyện đó cho tớ nghe được không?”
Carlisle híp mắt lại, “Cái đó à? Cũng chỉ là lời đồn thôi mà cậu cũng tin à?” Cung Ngũ: “Tớ không tin, nhưng mà tớ tò mò, cậu có thể kể cho tớ nghe được không?” Carlisle tỉnh táo lại đôi chút, “Được chứ, nhưng mà cậu có chắc chắn muốn nói qua điện thoại không? Hay là tớ dẫn Crovia đến tìm cậu nhé?” Cung Ngũ gật đầu, “Được chứ, cậu đến đi.” Nam nữ ở riêng trong một phòng sẽ có quản lý ký túc xá đến kiểm tra ngay, cho nên phải có mấy người bạn ở cùng với nhau thì họ mới yên tâm.
Carlisle nói: “Vậy thì được, tớ sẽ liên lạc với Crovia rồi cùng đến chỗ cậu.”
Cung Ngũ đáp: “Ok, tớ sẽ đợi các cậu!” Cung Ngũ đặt điện thoại lên trên bàn, ôm đầu gối nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thực sự có chứng bệnh như vậy sao? Chắc là lừa gạt thôi? Thế nhưng Hòa Húc nói ông là bác sĩ đa khoa đẳng cấp nhất đương đại, cho dù ông ta có chém gió thì với độ tuổi đó của ông ta cũng đủ để chứng thực rằng quãng thời gian ông ta cống hiến cho y học không hề ngắn.
Một bác sĩ đẳng cấp thế giới như ông ta, lại vì nể mặt bà Triển cho nên đến Gaddles để chữa bệnh cho một người, là người như thế nào mới đáng để bà Triển dùng quan hệ và danh dự của mình để nhờ giúp đỡ chứ, lại còn là lặn lội đến tận Gaddles?
Trong lòng cô có một bóng người, nhưng cô mãi không muốn tiến gần đến người này.
Họ hàng thân thích của cô Triển ư? Hình như đã từng nghe Yến Đại Bảo nói rằng nhà mẹ đẻ cô Triển ở Tương Giang, có lẽ sẽ không đến Gaddles đầu. Cung Ngũ vòng tay ôm đầu gối, là ai chứ? Là ai được chứ? Công tước đại nhân... những nốt đen dày đặc trên tay anh... là vết tiêm sao? Hay là, tin đồn gia tộc Edward có chứng bệnh di truyền được bên ngoài đồn đoán là có thật? Cho nên, người bị bệnh chính là Công tước đại nhân?