Công Tước
Chương 936 : Quỷ đòi mạng
Ngày đăng: 18:21 30/04/20
Lúc ăn tối, sau khi mang đồ ăn vào, Cung Ngũ đóng chặt cửa lại, bởi vì bác sĩ trường học đã cầm phiếu hóa nghiệm quay lại rồi, Cung Ngũ sợ mình mở cửa ra sẽ không ăn nổi. Ăn xong cô mới sang thăm anh ta.
Bác sĩ trường học truyền nước cho Dung Trần, Cung Ngũ ở bên cạnh hỏi: “Bác sĩ, anh ta bị làm sao thế?”
“Cậu ấy chắc đã ăn hai loại đồ ăn khác nhau, thành phần của hai loại đồ ăn này gặp nhau còn1gây ra phản ứng hóa học, hậu quả là ngộ độc thức ăn. Đau bụng vẫn là nhẹ, nghiêm trọng là thượng thổ hạ tả, hôn mê bất tỉnh, cần rửa dạ dày mới được. Cậu ta như vậy vẫn coi là may chán.”
Cung Ngũ chớp mắt, nhìn bác sĩ trường học, lại nhìn Dung Trần, không dễ dàng gì mới mở miệng nói: “Cái đó... thật ra em cùng anh ta tham gia một bữa tiệc, em đâu có bị làm sao!”
“Tham gia tiệc nhưng ăn đồ chưa chắc đã8giống nhau, lại nói cho dù ăn đồ giống nhau, cũng có người có sức chịu đựng tương đối tốt, hoặc là sức chịu đựng của cậu ta khá kém. Đợt này cậu ta không thể ăn gì cả, chỉ có thể ăn chút cháo thôi.”
Quản lý ký túc xá rất lo lắng: “Cậu Dung mới đến đã xảy ra chuyện này, liệu có phải là không hợp thổ nhưỡng không?”
“Cái này cũng có thể” Bác sĩ trường học treo bình truyền xong, đưa cho Cung Ngũ một dãy số, “Lúc2thuốc nước đến vị trí này, gọi đến số điện thoại này, sẽ có người tới rút kim cho cậu ta.”
Mặt Cung Ngũ giật giật: “... Vâng.” Nhưng mà tại sao cô phải quan tâm sống chết của cái tên này chứ?
Bác sĩ trường học đi rồi, quản lý ký túc xá cũng nói với cô nếu như có chuyện gì thì lập tức tìm anh ta.
Dung Trần nằm bò ở trên giường, đắp chăn trên bụng, sắc mặt tái nhợt. Đợi những người khác đi cả rồi, Cung Ngũ thở4dài, ngồi xuống ghế nhìn Dung Trần, không nhịn được lẩm bẩm: “Anh thật là thảm! Nhiều người ăn đồ như vậy, lại còn toàn là ông già bà già, kết quả là một mình anh đau bụng thành như vậy...”
Dung Trần bất ngờ gào lên: “Tôi cũng không muốn! Nhưng mà, tại sao chứ? Tức chết tôi rồi!” “Có phải là anh đã đắc tội với ai lúc nào rồi không?”
“Tôi vừa mới đến cái nơi khỉ gió này, tôi đắc tội ai chứ? Ai ui...” Anh ta ấn lên bụng: “Tôi còn chưa nói chuyện với người khác... Tức chết tôi rồi... Sao tôi lại xui xẻo như vậy chứ?”
Cung Ngũ nhìn bình dịch truyền, chặc lưỡi, “Anh ngủ một giấc đi, tôi đi ôn tập trước đây, lát nữa tôi qua xem thuốc nước của anh.”
Dung Trần vội vàng nói: “Cô đừng đi! Cô đi rồi, tôi ngủ mất, không có ai trông thuốc nước, tôi mà chết thì làm thế nào?”
Công tước đại nhân: “Lát nữa Tiểu Ngũ sẽ làm à?” Cung Ngũ: “Ừm.” “Cảm ơn em.” Anh nói, “Vậy anh sẽ đợi.”
Cung Ngũ hít sâu, mím môi, nhất thời lại không biết nói gì nữa.
Công tước đại nhân cũng không nói nữa, hai bên cùng im lặng, qua một lúc sau, Cung Ngũ chỉ đành mở miệng: “Vậy tôi cúp máy đây, tạm biệt ngài Edward.”
“Anh đợi Tiểu Ngũ.” Anh nói.
Cung Ngủ không đáp lại anh nữa mà cúp điện thoại luôn. Cảm ơn quản lý ký túc xá xong, Cung Ngũ quay về phòng ký túc xá. Cô liếc cái điện thoại rồi cầm lên, lẩm bẩm: “Quỷ đòi mạng à? Còn gọi điện thoại đến chỗ quản lý ký túc xá nữa, thật đúng là... anh ta đang hận không thể gọi đến tất cả các điện thoại ở từng bộ phận của trường học một lần đúng không?” Bấm bấm điện thoại một lúc, cuối cùng cô cũng bỏ được một số trong danh sách đen ra ngoài.
Cung Ngũ nhìn chằm chằm dãy số đó, do dự một lát, vẫn gửi cho Công tước đại nhân một tin nhắn: [Ngài Edward, sau này có chuyện gì thì liên lạc bằng tin nhắn]
Rất nhanh đối phương đã trả lời lại: [Được, cảm ơn Tiểu Ngũ (mặt cười)]
Cung Ngũ chỉ liếc nhìn rồi ném điện thoại sang bên cạnh, cúi đầu đọc sách.
Đang lật một trang, thông báo tin nhắn điện thoại lại đột nhiên vang lên, cô không quan tâm, coi như không nhìn thấy, chỉ một lúc sau, lại có một tin nhắn nữa.
Cung Ngũ ngẩng đầu nhìn trời, mím môi cầm lấy điện thoại, mở ra. [Bạn học kia của Tiểu Ngũ đã đỡ hơn chưa? Thật sự rất xin lỗi, không ngờ sức khỏe cậu ta lại yếu ớt như vậy, nếu như có bất cứ trách nhiệm hoặc tổn thất nào, anh đều bằng lòng gánh vác. Nhờ Tiểu Ngũ truyền đạt lại nhé.]
[Lần sau Tiểu Ngũ dẫn cậu ta qua đây, anh nhất định sẽ đặc biệt căn dặn nấu đồ ăn dễ tiêu hóa cho cậu ta, lần này là sơ suất của anh, thật sự rất xin lỗi.] Cung Ngũ cụp mắt đọc, do dự một lúc, nhắn lại: [Bác sĩ trường học đã kiểm tra rồi, kê thuốc uống và truyền nước, nói anh ta ăn nhầm đồ gì đó nên bị phản ứng. Không có gì nghiêm trọng cả, chi phí thuốc thang cũng là do trường học trả, không có vấn đề gì lớn, chỉ là mấy ngày nay anh ta không được ăn thịt, chỉ có thể ăn cháo. Cảm ơn ngài Edward đã quan tâm, tôi sẽ chuyển lời cho anh ta.] Công tước đại nhân nhắn lại: [Vậy thì tốt, hy vọng cậu ta sớm ngày khỏe lại, một lần nữa anh rất xin lỗi.]
Cung Ngũ nhanh chóng nhắn lại: [Tôi phải đọc sách đây, tạm biệt ngài Edward.] [Chúc Tiểu Ngũ thi cử thuận lợi.]
Lần này Cung Ngũ đọc rồi mặc kệ, ném điện thoại sang bên cạnh nghiêm túc ôn tập.