Công Tước
Chương 937 : Quỷ đòi mạng
Ngày đăng: 18:21 30/04/20
Ngày hôm sau là cuối tuần, Dung Trần không làm gì cả, chỉ làm tổ ở trên giường, một tay cắm ống TV truyền nước, một tay cầm bút, cúi đầu đang viết viết vẽ vẽ gì trên giấy, ngân nga hát.
Cung Ngũ sang xem bình nước truyền, nghe thấy anh ta đang hát, cô bĩu môi, vừa định đi, đột nhiên1Dung Trần gọi cô lại: “Phòng đối diện, tôi vừa viết một bài hát, cô có muốn nghe không?”
“Không có hứng.” Cung Ngũ đã đi đến cửa rồi thì thấy Dung Trần xoay người lăn từ trên giường xuống, nằm bò trên đất, mặt đáng thương nói: “Phòng đối diện, cô nghe thử đi mà! Tôi vừa mới viết xong!”
Cung Ngũ chỉ8tay anh ta: “Chảy máu ngược rồi, anh mau nằm xuống đi. Anh bây giờ như vậy làm sao mà chơi guitar được, đợi anh khỏi rồi hãy nghe.”
Nghe thấy cô nói như vậy, Dung Trần miễn cưỡng đồng ý, “Phòng đối diện, hôm nay tôi có thể ăn thịt không?” Cung Ngũ trợn mắt: “Nếu anh muốn tiêu chảy thêm mấy2ngày nữa thì có thể ăn.” Dung Trần im lặng bò lên giường, tiếp tục ngồi ở chỗ cũ gạch gạch xóa xóa, không ngừng sửa đổi. Khó khăn lắm mới đợi được đến lúc bác sĩ qua đây rút bình truyền, anh ta lập tức ôm lấy đàn guitar bắt đầu đàn thử bản nhạc anh ta vừa mới viết xong.4Cung Ngũ đang đọc sách ở bên này thì nghe thấy từng thanh âm ngắt quãng truyền đến từ bên chỗ anh ta, kèm theo tiếng guitar chính là tiếng anh ta mơ hồ không rõ lẩm nhẩm lời bài hát. Cung Ngũ chỉ dựa vào giai điệu anh ta lẩm bẩm vẫn cảm thấy rất hay.
Đàn xong rồi, hình như Dung Trần rất vui, anh ta sung sướng chạy sang: “Phòng đối diện! Phòng đối diện! Tôi vừa soạn xong lời và nhạc, tôi cảm thấy rất có khả năng sẽ hot, tôi hát có nghe xem...”
Cũng không đợi Cung Ngũ trả lời, anh ta đã ôm đàn guitar ngồi xuống, đánh lên giai điệu bài hát. Lời bài hát sinh động nhẹ nhàng, hoàn toàn khác với kiểu ầm ĩ trước đó anh ta hát cho Cung Ngũ nghe.
“Có một ngày, tôi đưa em đi du lịch, em nói phía trước là nơi em đã từng đi qua, chỉ là không tìm được bóng dáng trong lòng mình nữa. Ngày hôm đó, em thu dọn hành lý, ném đi trái tim vỡ nát, một mình liếm vết thương của câu chuyện tình buồn. Yah yah yah yah yah yah, em vẫn đang nhớ anh ta sao? Yah yah yah yah yah yah, có phải trong lòng em vẫn còn nhung nhớ?...”
Cung Ngũ chớp mắt, đợi anh ta hát xong, cô vỗ tay: “Hay lắm, hay lắm, thật lợi hại.” Mũi Dung Trần lập tức nở lên, đắc ý: “Ha ha ha ha ha, tôi vẫn còn đang sửa, đợi tôi sửa xong rồi sẽ hát cho cô nghe. Đây là linh cảm tôi có được sau khi ra ngoài một chuyện này...”
Còn nữa, tại sao lại để cho Cung Ngũ ở phòng đối diện với cái anh chàng minh tinh thần tượng kia? Ai sắp xếp thế hả? Dựa vào cái gì mà sắp xếp như vậy? Chẳng lẽ là vì hai người bọn họ đều là người phương Đông nên mới sắp xếp như vậy à?
Dung Trần nói xong với Cung Ngũ, lại đút hai tay vào túi quần, nghênh ngang đi về lớp mình.
Cung Ngũ tiếp tục cúi đầu đọc sách, nhưng mấy nữ sinh lập tức vây xung quanh cô, “Ngũ, cậu rất thân với anh ấy à? Có thể giới thiệu cho bọn tớ làm quen không?” “Buổi tối cậu có thể dẫn tớ đi tụ tập không? Nói tớ là bạn cậu được chứ?” Ai cũng mồm năm miệng mười, Cung Ngũ trợn mắt, nói: “Buổi tối nếu như các cậu muốn đi, đến lúc đó đi cùng tớ là được rồi, bây giờ tớ muốn đọc sách, phiền các cậu tránh ra chút.”
Vừa nghe thấy cô nói như vậy, mọi người phát ra tiếng hét chói tai kinh ngạc: “Woa, Ngũ cậu thật là tốt!” Winnie nghe thấy vừa có chút ghét bỏ, vừa rục rịch, “Tiểu Ngũ, hay là tớ cũng đi cùng nhé?”
Cung Ngũ ngẩng đầu lên nhìn cô: “Cậu hãy nghĩ đến bộ dạng anh ta lúc ở ký túc xá, cậu xem xem cậu có cần thiết phải đi không? Nếu như cậu nghĩ xong rồi mà vẫn muốn đi, vậy thì tớ sẽ dẫn cậu đi.” Winnie nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định từ bỏ, “Vậy... vậy bỏ đi, tớ không đi nữa thì hon.”
Vừa nghĩ đến anh đẹp trai vừa rồi thô tục mặc quần xà lỏn ngồi xổm dưới đất cưỡng ép Tiểu Ngũ nghe nhạc, tất cả mộng đẹp của cô đều vỡ thành bong bóng. Dung Trần lại đột nhiên quay lại, nói: “Này, phòng đối diện, nhớ tặng quà cho tôi đấy.” Cung Ngũ trợn mắt: “Còn có người đi đòi người khác quà thế à?” Dung Trần gật đầu như lẽ đương nhiên: “Mọi người đều tặng, chỉ có cô không tăng, thế mà nghe được à?” Cung Ngũ: “Mọi người là ai?” Dung Trần hếch cằm lên: “Fans hâm mộ của tôi.” Khóe mắt Cung Ngũ giật giật, cô gật đầu: “Được, tặng.” Hết tiết cô đi tìm người làm vườn ở trường, cam kết tan học qua đó giúp nhổ cỏ phun thuốc trừ sâu một tiếng, làm ba ngày liền, sau đó đổi được không ít hoa đẹp. Cô ngồi xổm dưới đất cẩn thận cắm từng bông một, bó lại, còn đặc biệt mua một miếng giấy bọc lại, đợi tan học làm quà tặng.
Tan học, phía sau Dung Trần là một đống các em gái si mê, cuồn cuộn kéo đến nhà ăn trường học tụ tập. Dù sao cũng là học viện quý tộc, đồ ăn thức uống cũng ngon hơn trường học bình thường, biết là sinh nhật Dung Trần, còn trang trí lại cả nhà ăn, thức ăn cũng toàn là đồ ngon hạng nhất.
Cung Ngũ ôm bó hoa tươi tới đó, sau lưng cô là tám chín bạn học đi theo đến dự tiệc. Người ta toàn tặng quà đẹp, gói lớn gói nhỏ, chỉ có cô là dùng hai tệ mua một tấm giấy gói, sau đó tự cắm hoa bọc lại. So sánh ra, quà của Cung Ngũ lép vế hơn nhiều.