Công Tước
Chương 95 : Chuyện xảy ra ở quán ăn 3
Ngày đăng: 18:11 30/04/20
Gã béo miệng nồng nặc mùi rượu nói: “Đi qua mời cốc bia kết bạn, sao? Chút thể diện này cũng không cho?”
Vẻ mặt của Đoàn Tiêu có chút không tốt, cửa hàng nhà cậu ta một năm cũng chỉ gặp phải chuyện như vậy vài lần. Có lúc chỉ có thể chuyện to hóa nhỏ, có lúc thì sẽ có người bồi thường tiền. Người ta không bồi thường, bọn họ cũng hết cách. Dù sao gặp phải cũng rất phiền phức, chỉ mong là ít gặp phải chuyện như vậy
Vẻ mặt của Cung Ngũ hơi tái. Không phải chứ? Đen đủi như vậy? Bọn họ ra ngoài ăn uống nhiều lần như vậy cũng không gặp phải. Không ngờ tối hôm nay lại có người tới gây sự?
Gã béo mặc dù bị Lý Tư Không chặn lại nhưng hắn ta vẫn nhìn thấy Cung Ngũ: “Còn có cả một em gái đi theo. Em gái uống với anh một ly, thế nào? Uống bia không say đâu.”
Cung Ngũ định cầm cốc lên, cô định uống một cốc cho xong chuyện. Người ta người đông thế mạnh, nếu thật sự đánh nhau, bọn họ nhất định sẽ chịu thiệt.
Nhưng khi cô còn chưa kịp cầm cốc lên thì Công tước đại nhân nâng mắt nhìn cô một cái, tay đang định cầm cốc của Cung Ngũ cứng đờ, cô cười khan một cái lập tức rút tay lại.
Lý Tư Không vốn định ngồi xuống lại đột nhiên từ từ đứng dậy đi ra sau lưng Công tước đại nhân, đứng trước mặt gã béo cười nói: “Kết bạn? Tôi không phải không cho anh mặt mũi, mà là anh không xứng. Cậu ấy không phải ai cũng có thể kết giao, cũng không phải ai cũng có tư cách làm bạn bè của cậu ấy.”
Lý Tư Không lúc nói chuyện còn cười hì hì, mấy câu anh ta nói quả thực không sai một câu nào, bọn họ quả thực không xứng.
Gã béo bị bẽ mặt, nói: “Đúng là rượu mừng không uống muốn uống rượu phạt mà. Tối hôm nay tao nhất định phải kết giao bằng được người bạn này.”
Lý Tư Không thở dài: “Anh trai này, anh uống nhiều rồi, mau về bàn đi, đừng đến đây gây chuyện.”
Gã béo vỗ vài cái trên ngực mình nói: “Này thằng điên kia, không nay ông đây nhất định phải kết giao bằng được người bạn này, nếu không được ông đây sẽ theo họ mày!”
Lúc anh ta đang nói chuyện, mười mấy người bên bàn tròn kia cũng lần lượt bỏ cốc bia trên tay xuống, hung thần ác sát, người nào người đấy ưỡn ngực khoanh tay vây Lý Tư Không ở giữa.
Công tước đại nhân ngẩng đầu chỉ về phía đối diện nói với Cung Ngũ: “Đi qua bên kia ngồi.”
Cung Ngũ ngây ra một lúc, cô đang lo lắng tay mò điện thoại định ấn 119, một khi đánh nhau lập tức báo cảnh sát, vì vậy nhất thời không hiểu ý của Công tước đại nhân.
Công tước đại nhân cười nói: “Ngồi sang phía bên kia để tránh ngộ thương đến em.”
Lý Tư Không đá gã béo một cái hỏi: “Còn muốn kết giao không?”
Gã béo vội vàng nói: “Cậu Lý, chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi! Tôi không xứng! Là do tôi uống nhiều quá, nhất thời hồ đồ cá cược với đám bạn... Tôi không muốn nữa! Không muốn chút nào!”
Lý Tư Không cười hài lòng: “Biết không xứng là được rồi, biết sớm thì có phải là không có những chuyện này rồi không. Mau đi đi, nếu cậu ta mà tức lên thì các người không đi được dễ dàng như vậy đâu.”
Gã béo vội vàng gật đầu rồi lồm cồm bỏ dậy định chạy thì ông chủ đã nhanh chóng đi đến: “Ai bồi thường tổn thất cho tôi đây?”
Gã béo móc từ trong túi ra mấy trăm vứt xuống đất rồi chân thấp chân cao chạy mất: “Chỉ còn bằng đó thôi...”
Vừa thấy gã cầm đầu chạy mất, những tên còn lại anh đỡ tôi tôi bám anh giống như zombie quay đầu chạy.
Lý Tư Không phủi tay, chỉnh lại kiểu tóc của mình xong mới quay lại: “Đồ keo kiệt, đàn ông đánh nhau phụ nữ không nên đứng cạnh xem có biết không? Cô xem cô có giống ai không? Cô đi lên muốn ăn đòn à?”
Cung Ngũ xắn tay áo: “Coi thường tôi? Tôi đánh nhau rất giỏi đấy.”
Đoàn Tiêu gật đầu phụ họa: “Tôi có thể làm chứng. Hồi học tiểu học, Tiểu Ngũ chính là chị đại của trường tôi. Học sinh hư trong trường nhìn thấy cậu ấy đều đi vòng đường khác.”
Cung Ngũ vội vàng nói: “Nghe chưa, nghe thấy chưa?”
Lý Tư Không trợn mắt: “Cô đưa tay ra đây tôi nhìn một cái là biết ngay.”
Cung Ngũ đưa tay ra, Lý Tư Không đang định nắm lấy thì bị Công tước đại nhân dùng đũa đập vào mua bàn tay: “Dì Mục gọi điện cho cậu nói cái gì?”
Vừa nhắc đến chuyện này, Lý Tư Không liền nhảy dựng lên: “Chết rồi, tôi phải mau về nhà! Mẹ tôi gọi cho tôi hơn mười cuộc điện thoại, mắng tôi một trận. Mẹ ra lệnh cho tôi trong vòng ba mươi phút phải có mặt ở nhà. Vừa rồi tôi đánh nhau đã mất năm sáu phút. Ôi mẹ ơi! Khó mà sống tiếp được mà!”
Anh ta vội vàng chạy về phía xe: “Không được, tôi phải đi rồi, nếu không mẹ tôi mà khóa thẻ thì tôi chết chắc.”