Công Tước

Chương 962 : Sức mạnh đánh tan

Ngày đăng: 18:22 30/04/20


Cuối cùng cũng đợi được đến trưa, trước khi lên xe đi đến Hoàng Triều, Cung Ngũ chạy qua nhắc nhở Cung Cửu Dương: “Chú Út, cháu có thiện ý nhắc nhở chú. Ba của Yến Đại Bảo có mặt ở khắp nơi, chú



ấy đặc biệt ghét những người đàn ông lạ mặt tiếp xúc với Yến Đại Bảo, một khi không vui thì sẽ cầm súng lên bắn lén. Cho nên1buổi trưa đi ăn chú nên giữ khoảng cách với Yến Đại Bảo, bằng không lỡ bị người ta một phát bắn vào đầu, lúc đó đừng trách cháu không nhắc nhở!”



Cung Cửu Dương liếc nhìn cô một cái, “Chú đây không hề có hứng thú gì với kiểu con gái như cô Yến, chú thích gái đẹp lả lướt lại quyến rũ xinh đẹp ba vòng đầy đặn.”



Cung Ngũ nhìn Tần8Tiểu Ngư đứng cách đó không xa, lại nhìn hắn ta suy nghĩ sâu xa trả lời một câu: “Vâng. Tần Tiểu Ngư vừa khờ vừa ngốc, nhìn thế nào cũng không giống con gái lả lướt quyến rũ xinh đẹp ba vòng đầy đặn. Lam Anh là mỹ nhân lạnh lùng như băng, xem ra mấy người bạn học của cháu không ai lọt vào được mắt của chú Út!”



Nói xong2thì xoay người bỏ chạy. Cung Cửu Dương mỉm cười, “Chà chà, cháu gái chú quả là đáng yêu rất khác mọi người mà.”



Cả nhóm người ngồi vào xe, Cung Cửu Dương thì tự lái xe của mình, đi thẳng đến Hoàng Triều. Bộ Tiểu Bát và bà giúp việc chăm sóc Bộ Tiểu Bát đều rất hào hứng, Lam Anh thì chẳng chút quan tâm, Yến Đại Bảo biểu cảm lạnh4lùng, Tần Tiểu Ngư có chút thấp thỏm, hỏi Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, cậu nói xem chú Út của cậu có trở mặt với tớ không? Đợi tớ ăn xong rồi, nuốt vào trong bụng rồi thì quay lại đòi tiền tớ?”



Cung Ngũ chặc lưỡi: “Cái này tớ cũng không rõ lắm, cậu hỏi tớ, tớ cũng không biết nên trả lời câu thể nào!” Tần Tiểu Ngư muốn đi mở mang tầm mắt, lại sợ bị lừa, suốt đường đi mặt mày bối rối nhăn nhó sắp biến thành chiếc bánh bao.



Cung Ngũ an ủi: “Được rồi, đi thì cũng đi rồi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy. Chú Út đã đứng trước mặt chúng ta nói đồng ý mời khách, còn có thể lật lọng sao!”



Tần Tiểu Ngư vẻ mặt đau khổ: “Không phải tớ đã bị lừa rồi sao?” Xe chạy đến trước cửa Hoàng Triều thì dừng lại, Cung Ngũ dẫn theo Bộ Tiểu Bát xuống xe, Yến Đại Bảo nhảy từ trên xe xuống, “Hey!”



“Chị Đại Bảo lợi hại!” Bộ Tiểu Bát giơ ngón cái lên.



Yến Đại Bảo cười toe toét, vẻ mặt đắc ý. Vừa nhìn thấy cô đến, quản lý vội vàng đưa một nhóm người ra hoan nghênh: “Cô chủ hôm nay muốn ăn món gì? Chúng tôi có món mới, cô chủ có muốn thử không?”



Yến Đại Bảo ngồi xuống, nói: “Có!”



Cung Ngũ ngẩng đầu hỏi: “Có thức ăn cho bé con này không?”



“Có! Có thức ăn trẻ em! Cả trang này đều là thức ăn cho trẻ em!”



Thực đơn ở đây đều không có giá nên mọi người đều không biết món nào đắt món nào rẻ. Bà giúp việc dẫn theo Bộ Tiểu Bát kích động đến mức không cầm được cả thực đơn, cả đời này mới có một cơ hội đến chỗ thế này dùng bữa, nên chọn món nào đây?



Cung Ngũ lật tới lật lui, nói: “Cho tôi món mới B, cảm ơn.”



Lam Anh chọn món giống như Yến Đại Bảo.
Anh không tin!



Anh dùng hết sức lực, cầm điện thoại lên gọi cho Yến Hồi. Điện thoại đã đổ chuông nhưng không có ai bắt máy, sau đó thì nhanh chóng bị cúp máy. Anh nhìn chằm chằm vào số điện thoại của Yến Hồi: “Chú Yến, bắt máy... bắt máy...” Nhưng từ đầu tới cuối Yến Hồi đều không bắt máy. Trong lòng mang một nỗi sợ hãi, hoảng loạn, anh bối rối lúng túng đứng dựa vào ghế, tim đập thình thịch liên hồi, dường như có thứ gì đó làm tấm mặt anh trở nên mơ hồ. Làm sao đây? Làm sao đây? Tiểu Ngũ là của anh, rõ ràng là Tiểu Ngũ của anh!



Ai đã cướp đi Tiểu Ngũ của anh, ai đã cướp đi ánh sáng rực rỡ nhất trong đời anh?



Anh đã sai một lần, nhưng lần này anh đã thật sự hoàn toàn mất đi cô sao?



Phải làm sao đây? Tiểu Ngũ của anh bị người ta cướp đi rồi! Tiểu Ngũ của anh bị người ta cướp đi rồi! Đôi mắt nhòe đi, anh không còn nhìn thấy gì cả, phải làm sao đây? Rõ ràng anh chưa từng biết sợ là gì, tại sao bây giờ anh lại hoảng sợ như vậy, lo lắng như vậy? Anh muốn mở cửa hét với người bên ngoài, nhưng phát hiện bản thân không thể nào lên tiếng được, anh ấn thật mạnh vào lồng ngực, rất đau, đau đến mức anh không chịu được. Cánh tay chống trên bàn vỗ mạnh một cái, tất cả đồ đạc trên bàn đều rơi xuống đất, người bên ngoài cuối cùng cũng nghe thấy động tĩnh, có người đứng ngoài cửa nói: “Ngài Edward?”



Trong phòng không có phản ứng gì, người ngoài cửa xông vào bên trong thì nhìn thấy Công tước đại nhân chống tay trên bàn, biểu cảm trên mặt có thể dùng từ thất vọng tràn trề để hình dung.



“Ngài Edward!”



Hòa Húc lập tức bị gọi đến, ông ta vội vàng cho người đỡ Công tước đại nhân nằm lên giường, xoay đầu hỏi: “Có chuyện gì thế? Ai biết chuyện gì xảy ra không? Lúc ăn cơm vẫn còn rất khỏe mà!” Ông ta đeo găng tay vào, tiêm một mũi vào người anh, cơ thể siết chặt và biểu cảm căng thẳng của Công tước đại nhân từ từ thả lỏng khi thuốc được tiêm vào người. Anh vừa mở mắt ra thì câu đầu tiên anh nói chính là: “Sắp xếp cho tôi bay về nước, bây giờ, ngay lập tức!”



Hòa Húc sững sờ: “Về Gaddles? Không phải vừa đi sao?”



Công tước đại nhân: “Về Thanh Thành!”



Hòa Húc thấy trên bàn trống trơn không có vật gì, ở dưới đất là một đống bừa bộn. Cậu ta đã nhận được tin tức gì mà tinh thần kích động như vậy?



“Cậu Edward, chúng ta vừa xuống máy bay chưa lâu, cậu xác định cơ thể của mình có thể chịu được lộ trình dài trong thời gian ngắn chứ? Tôi không muốn sau khi trở về Thanh Thành, bà Triển chỉ vào mũi tôi mắng tôi hại chết con trai bà ấy. Dù sao tôi cũng đã lớn tuổi, lại là nhân vật có tiếng tăm, cần có thể diện, nhưng bị bà Triển mắng thì tôi thật sự không thể làm gì bà ấy...”



“Nửa tiếng sau, tôi muốn nhìn thấy máy bay xuất hiện, bất luận dùng cái giá gì cũng phải đi đường hàng không, nếu không có, bất luận dùng cách gì cũng phải mua cho được!” Hòa Húc vừa nghe lời này, biết anh đã bị điên rồi, vội vàng nói với người đang đứng sững sờ ngoài cửa: “Có nghe thấy lời của ngài Edward không? Ngẩn ra đó làm gì?” Người đó vội vàng gật đầu: “A? À à à! Vâng!”



Rồi vội vàng rời khỏi. Hòa Húc nhìn anh rồi nói: “Nếu đã cương quyết muốn đi, vậy thì cứ đi, ai bảo tôi lấy tiền thay người khác làm việc chứ.”



Nửa tiếng sau, Công tước đại nhân đã nằm trên trực thăng bay thẳng về Thanh Thành.



Suốt đường đi anh chẳng nói câu nào, còn công việc ở hẻm núi, anh trực tiếp giao quyền lại cho thân tính bên cạnh đang trên đường đến đây giải quyết. Đồng thời, anh cũng gọi điện đến Tuyệt Địa.