Công Tước

Chương 963 : Sức mạnh đánh tan

Ngày đăng: 18:22 30/04/20


Lý Tư Không trừng to mắt nhìn Lý Nhất Địch: “Ông đây không đi! Dựa vào cái gì mà lần nào cũng là ông đây đi? Anh, tốt xấu gì anh cũng phải suy nghĩ một chút, lần nào cũng ức hiếp em, anh làm vậy mà được sao?”



Lý Nhất Địch lạnh lùng nói: “Ai bảo em đang độc thân. Anh còn phải ở bên cạnh Đại Bảo Bảo. Hai ngày nữa là thuyền làm xong rồi, anh phải đưa cô ấy đi xem thuyền bạc Kim Sơn, em rảnh rỗi như vậy, ở đâu1cũng như nhau, nói không chừng ra ngoài nhiều một chút, còn có thể tìm được một cô gái mình muốn kết hôn.”



Lý Tư Không chỉ vào anh ta, “Anh! Em sẽ nói với mẹ!”



“Đi đi, xem mẹ sẽ nghe em hay là nghe anh. Máy bay đã chuẩn bị xong rồi, mười phút sau sẽ bay.” Lý Nhất Địch ấn chuông báo động: “Đưa cậu Hai lên sân thượng để lên máy bay, nhiệm vụ khẩn cấp! Lý Tư Không xoay người định chạy trốn nhưng Lý Nhất Địch đã sớm có chuẩn bị,8trực tiếp trói anh ta lại đưa lên máy bay. Lý Tư Không gào thét nói: “Lý Nhất Địch anh đợi ông đây đấy! Ông đây trở về rồi nhất định sẽ cho anh đẹp mặt!”



Lý Nhất Địch đứng trên sân thượng, mỉm cười vẫy tay với anh ta: “Xem ra cũng có chút giá trị. Bằng không ngày nào cũng rảnh rỗi ăn chơi.” Lý Tư Không gào lên: “Ông đây hận anh chết đi được! Lý Nhất Địch ông đây muốn cướp bạn gái của anh!”



Lý Nhất Địch tiếp tục mỉm cười: “Đại2Bảo Bảo nhà ta chê em đen, đừng tự luyến nữa, lên đường bình an!” Xoay người bỏ đi, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Cướp bạn gái của anh? Thằng nhóc chết tiệt, gan không nhỏ nhỉ, lần này sẽ cho mày đi vài tháng hoặc một năm, xem mày còn dám nói lung tung hay không?” Anh ta lấy điện thoại ra gọi cho Yến Đại Bảo, “Đại Bảo.”



Yến Đại Bảo bữa trưa đã ăn rất nhiều, buổi chiều cũng không muốn ra ngoài chơi mà về thẳng nhà ngủ một giấc,4buổi tối mở mắt ra thì nhận được điện thoại của Lý Nhất Địch, “Anh Bánh Bao!”



“Đại Bảo đang làm gì thế, sao giọng nói lại mơ màng thế kia?” Lý Nhất Địch mỉm cười hỏi: “Có phải vừa ngủ dậy không?” “Đúng vậy, em vừa ngủ dậy. Ôi, anh Bánh Bao, trưa hôm nay bọn em cùng chú Út của Tiểu Ngũ đi ăn trưa, ở Hoàng Triều, lúc tính tiền, Tiểu Ngũ nói mặt của chú Út cậu ấy xanh lè luôn. Bị cắt cổ rồi!” Lý Nhất Địch cứ nghe thấy giọng nói của cô thì tâm trạng liền tốt trở lại, trên mặt mang theo nụ cười, sự dịu dàng trong ánh mắt dường như sắp tràn ra ngoài, “Vậy sao? Đại Bảo Bảo của chúng ta thật là có lộc ăn. Lần sau anh Bánh Bao dẫn em đi ăn có được không? Như vậy có thể nuôi cho Đại Bảo Bảo thật mũm mĩm, đáng yêu. Đại Bảo Bảo của chúng ta lúc nhỏ là cô bé mũm mĩm xinh xắn, lớn lên thì càng xinh xắn đáng yêu hơn.” Được khen ngợi, Yến Đại Bảo rất vui, đắc ý đến mức lỗ mũi sắp hếch lên trời: “Đúng vậy, ba đã nói là em xinh đẹp nhất!” “Đúng, Đại Bảo Bảo luôn là cô bé xinh xắn nhất.” Lý Nhất Địch mỉm cười. Hai người nấu cháo điện thoại, Cung Ngũ gọi cho Yến Đại Bảo hai cuộc đều không được. Cô vốn định hỏi chuyện học lái xe giải quyết thế nào nhưng vì Tần Tiểu Ngư mà quên mất.



Cô và Yến Đại Bảo thật sự là đối tượng khiến cho các huấn luyện viên đau đầu, không biết nên làm thế nào. Học phí đã nộp rồi, lẽ nào không học sao, không học cũng phải trả lại học phí, nhưng trường lái xe lại rất ì ra không trả, cô chỉ có thể tiếp tục học, cô đang định hỏi Yến Đại Bảo xem giải quyết thế nào.




Đợi cả buổi vẫn không thấy Dung Trần trả lời, Cung Ngũ lập tức cười nghiêng ngả trên giường, nhất định là chưa từng ngủ với ai nên mới ngại không dám nói.



Quả nhiên, một hồi sau, Dung Trần vô cùng tức giận trả lời lại: [Cô là con gái, sao lại dám nói những câu như vậy? Còn hỏi đã ngủ với bao nhiêu cô gái, có kiêu hói như cô sao?]



Cung Ngũ cười điên cuồng, gửi tin nhắn trả lời: Được rồi, nể tình anh đáng yêu như vậy, tôi cách nghìn sông vạn núi hỏi anh, anh có đồng ý làm bạn trai của tôi không?]. Tin nhắn gửi đi mãi một hồi sau, Dung Trần mới trả lời: [Thấy cô chủ động tích cực như vậy, được rồi, tôi đồng ý.] Cung Ngũ có thể tưởng tượng ra dáng vẻ bối rối ngượng ngùng của anh ta khi trả lời tin nhắn: [Chào anh, bạn trai của em, bắt đầu từ hôm nay, em quyết định sẽ ngày ngày gửi tin nhắn cho anh giúp anh giải sầu, chúng mừng anh đã vinh dự được trở thành bạn trai của em.]



Dung Trần mãi một hồi sau mới trả lời: [Hứ, biết vậy thì tốt.]



Sau bữa tối, Cung Ngũ tắm xong thì gửi tin nhắn cho Dung Trần, khi định nói chúc ngủ ngon, đột nhiên bà giúp việc đến gõ cửa phòng cô: “Tiểu Ngũ, ngoài cửa có người tìm cô, nói là bạn của cô.”



Cung Ngũ ngẩng đầu: “Hả? Bạn của cháu à? Yến Đại Bảo?” “Không phải, cậu ấy nói là anh trai của Yến Đại Bảo.” Cung Ngũ sững sờ: “Ai?”



Bà giúp việc nói: “Cậu ấy nói cậu ấy là anh trai của Yến Đại Bảo. Tôi nhìn thấy cậu ta dáng vẻ mệt nhọc, sắc mặt rất khó coi, tôi giật cả mình, nhưng cậu ấy đã nói như vậy.”



Cung Ngũ há mồm, bán tín bán nghi mặc quần áo vào đi xuống lầu, “Cháu đi xem xem.”